1261 Mùa thu đã đến, một cơn gió lạnh thổi tới khiến cho lá vàng trút rụng xuống sân, Trong vườn Dương gia có một vài Cây Hồng, Táo và Sơn Tra, quả trên cây đều đã chín mọng.
1262 Lý Trì Doanh chắp tay trước ngực để thụ lộc, không nhìn thấy Dương Phàm nhưng Kim Tiên Công chúa thì lại nhìn thấy hắn. Kim Tiên Công chúa đã xuất gia, pháp hiệu là Vô Thượng Đạo có chung một sư phụ với Lý Trì Doanh.
1263 Tại phủ Tương Vương sau khi xảy ra sự việc liên tiếp hai thiếu nữ xuất gia nhập đạo, Hoàng Đế Lý Hiển đã không còn cách gì có thể tiếp tục áp bức Tương Vương nữa, cứ tiếp tục như vậy sau này ông ta cũng sẽ không thể nào đạt được mục đích như ban đầu, điều này chỉ khiến cho danh vọng của ông ta vốn đã không tốt đẹp gì nay lại lại giảm thêm một một bậc.
1264 Dương Phàm nghe Uyển Nhi nói xong, hắn hỏi một cách kỳ quái:- Sao lại gọi là Quân bất quân, thần bất thần, phu bất phu, thê bất thê?Uyển Nhi thở dài một tiếng, nói:- Nhớ ngày đó, chúng ta đều mong Lý Thị trọng đoạt được giang sơn để thiên hạ từ đây có được thái bình.
1265 Từ ngày nước Đại Đường lập quốc đến nay, có lẽ quyền lực tập trung được nhiều nhất là khi Lý Hiển làm vua. Trong triều không có bè phái nào, tất cả các phe phái đều bị khuất phục, hiện giờ trong triều chỉ có một đảng: Vi đảngTrong triều, có Vi Ôn, Vi Gia Thạch, Vi Cự Nguyên là ba người nhà họ Vi làm tể tướng.
1266 Dương Phàm thấy người đi tới chính là Ngọc Chân công chúa, không khỏi có chút kinh ngạc, sao nàng ta lại tới đây? Tương Vương kia thì không tới không được, Lý Trì Doanh hiện giờ là người xuất gia, có thể từ chối tới dự tiệc, người ta sẽ thông cảm mà không làm khó nàng.
1267 Nghe xong những lời này của Lý Trì Doanh, Dương Phàm nhất thời cảm thấy căng thẳng, dường như với bản lãnh của mình, trong tích tắc hắn đã nhận ra, Lý Trì Doanh đến đây thực sự là có việc vô cùng khẩn cấp muốn nói với hắn, hơn nữa đây lại là chuyện rất cơ mật, đến nỗi nàng đã không ngại làm ảnh hưởng tới danh tiết của mình, để che giấu đi mục đích thực sự của nàng.
1268 Tư tình giữa Dương Phàm và Ngọc Chân công chúa bí mật lưu truyền trong giới thượng lưu. Kỳ là lạ, chuyên này không lưu truyền tới dân gian, giữa các phố phường cũng chỉ vài người biết chuyện.
1269 Dương Phàm từ từ bước vào trong cung điện, ánh mắt kia vẫn luôn dõi theo hắn, có chút do dự, có chút bàng hoàng, dường như muốn tiếp cận Dương Phàm những lại không đủ dũng khí bước tới.
1270 Tiết Sùng Giản khẽ thở dài, vừa buông lỏng tay, nắm tuyết bị giữ chặt từ nãy đến giờ rơi vào lớp tuyết đọng:- Đáng tiếc, hoàng đế cũng nghi kỵ ta, mẫu thân tặng hoàng đế một phần hậu lễ, cũng không thể giúp ta có được một chức võ quan nào, chỉ cho ta làm một Ti lễ thừa, không có giúp ích được gì, ha hả…Tiết Sùng Giản cười tự giễu lại nói:- Hiện giờ Vi thị độc quyền nắm giữ triều cương, không một ai có thể đoán trước được bọn chúng có đột nhiên hạ thủ, làm ra chuyện gì không.
1271 Dương Phàm thật không nhìn nổi cảnh các trọng thần đắc lực bị đem ra đùa giỡn, chỉ vì muốn a dua nịnh hót hoàng thượng không tiếc đóng vai thằng hề làm trò cười cho mọi người, hắn thật không thể chấp nhận hành vi này vì vậy rời khỏi cung điện trước.
1272 Ngày đó, Ngọc Chân công chúa gây náo loạn tại phủ công chúa An Nhạc, khiến mọi người hiểu lầm mối quan hệ giữa nàng và Dương Phàm, sau đó, Dương Phàm phải thường lui tới Ngọc Chân quan đạo.
1273 Dương Phàm trầm mặc một lúc, thản nhiên bật ra hai chữ:- Vạn Kỵ. Hàng lông mi đen tuyền, lông mày lưỡi kiếm của Lý Long Cơ nhẹ nhướng lên, nói:- Vạn Kỵ? Chẳng phải Vạn Kỵ hiện giờ đang nằm trong tay Vi thị sao?Dương Phàm cười nói:- Nắm giữ một đội quân khác với đổi các tướng lĩnh quan trọng thành người của mình.
1274 An Nhạc công chúa đi vào tẩm cung nhìn thấy mẫu thân đang dựa vào trên giường còn thái y Mã Tần Khách ngồi ở ghế đôn bên cạnh chuẩn mạch cho mẫu thân.
1275 Trước kia Võ Tắc Thiên vẫn chịu đựng được đến trượng phu mất, chịu đựng được đến con trai của bà thành Hoàng đế, lúc này mới bắt đầu tạo nên được thanh thế, nếu ra tay diệt trừ phe đối lập, ước chừng thời gian chuẩn bị trong vòng tám năm qua mới ép được đứa con hoàng đế bù nhìn kia nhường ngôi.
1276 Lý Long Cơ thấy dòng nước chảy quanh co, tự do tự tại, tâm trạng căng thẳng liền nhẹ nhõm hẳn lên, gã khẽ mỉm cười, bỏ dây cương, để mặc cho ngựa gặm cỏ non, uốn người vớt lấy ly rượu trôi trên dòng nước, cùng vui vẻ với những thiếu niên hiếu khách, đem rượu uống cạn ly.
1277 Dương Phàm đi ở phía sau mọi người, nhìn thấy tình cảnh Lý Long Cơ tức giận thúc ngựa mà đi, hắn không thể nhịn được cười. Hắn còn tưởng rằng tên thiếu niên Lý Long Cơ thoạt nhìn trưởng thành hơn so với tuổi tác thực sự của gã, tâm trí phải thực sự đã kiên cường tới mức núi Thái Sơn có đổ phía trước thì cũng không thay đổi, hiện tại xem ra, không phải như vậy.
1278 Bên trái thư phòng bỗng vang lên tiếng bước chân, sau đó là tiếng cửa sắt mở nghe rất nặng nề, trong khoảng thời gian một chén trà thì có người kéo vách ngăn tĩnh thất ra, hai người đàn ông mặc áo xanh che mặt bằng một chiếc khăn màu đen xuất hiện trước mặt Dương Phàm và Thẩm Mộc.
1279 Quách Hồng không vội vàng trình tấu chương lên cho vua mà kêu oan trước mặt văn võ bá quan trên Kim Điện, cách này là do Dương Phàm đã nhắc nhở gã làm từ trước.
1280 Dương Tái Tư bị bệnh qua đời!Đúng vậy, ông ta mắc bệnh qua đời, điều này đối với Hoàng đế mà nói thì vô cùng quan trọng. Nếu như nói lúc hội Thượng Nguyên, khi ấy Dương Tái Tư đã vào tuổi bát tuần, chỉ vì muốn làm trò vui cho Hoàng hậu và An Nhạc công chúa coi mà phải tham gia trò kéo co.