41 Diệc Tâm Đồng thay xong đồng phục nhân viên của hộp đêm Mị Ảnh cung cấp, bưng khay từ phòng thay quần áo đi ra. Quan Hi chờ ở bên ngoài kéo cô qua một bên, lo lắng nói:- Đồng đồng, không nên đi! Nếu như cậu thiếu tiền tớ có thể cho cậu mượn.
42 Diệc Tâm Đồng cảm thấy thấy khí lạnh cả người từ bàn chân chạy lên đến não, mà hơn hoảng nhất là trong đám người đột nhiên có một gương mặt quen thuộc nhìn vào cô, cô không chỗ lẩn trốn bị đôi mắt đen như mực của người đàn ông nhìn chòng chọc.
43 Mạc Duy Dương ngồi trên ghế làm việc, ánh mắt quét về phía điện thoại sáng lên, cầm điện thoại di động lên đặt bên tai trầm giọng hỏi;- Chuyện gì?- Tổng giám đốc, tiểu thư Diệc Tâm Đồng lên xe một người đàn ông, xin hỏi muốn tiếp tục theo dõi sao?Mạc Duy Dương nhẹ chau mày lại, lên tiếng dặn dò:- Tiếp tục theo dõi cho tôi.
44 Một ngày mệt mỏi, Thượng Quan Tước đưa cô đi vườn thú rồi đến nhà hàng dùng bữa ăn tối xong mới đưa cô về. Diệc Tâm Đồng cảm kích cảm ơn với anh: - Hôm nay thật vô cùng cám ơn anh, hôm nào mời anh ăn cơm!Một tay Thượng Quan Tước đặt trên vô lăng nhoài tới trước mặt cô, nhếch miệng lên cười mị hoặc:- Vậy tôi đợi được em mời!Diệc Tâm Đồng bỏ qua nụ cười trên miệng anh, cởi dây an toàn ra, cười nói:- Được! Vậy em xuống xe trước!Không nhìn tới ánh mắt của anh Diệc Tâm Đồng xuống xe, sau đó xoay người đi vào cửa chính.
45 Toàn thân Diệc Tâm Đồng không ngừng run rẩy, ngồi xổm trên mặt đất, trên mặt tất cả đều là mồ hôi, sợ hãi dẫu môi nhìn về phía anh. Còn anh chỉ nhếch khóe miệng, trong mắt có ngọn lửa nhàn nhạt.
46 Diệc Tâm Đồng ở xa xa thấy được xe Thượng Quan Tước, theo bản năng xoay người bỏ đi lại bị Quan Hi gọi lại:- Đồng Đồng, cậu đi đâu vậy?- Hi, cậu đi trước đi! Tớ không muốn để anh cậu nhìn thấy tớ!- Ồ! Nhưng hình như anh tớ đã thấy cậu! - Quan Hi hướng đi tới chào hỏi Thượng Quan Tước - Anh, hôm nay đúng giờ vậy?D.
47 Một tiếng chuông điện thoại di động từ trong túi truyền tới dồn dập, tiếng nhạc vui vẻ liên tục vang lên. “Ta sẽ đón lấy ánh mặt trời ngược hướng gió đi về phía trước, luân phiên gặt hái vui vẻ bi thương, trải qua tranh đấu yêu và hận đã được như nguyện, thua hay thắng đều không tuyệt vọng.
48 Mạc Duy Dương đưa tay quăng chai rượu, nghiêng đầu nhìn về phía sau, mấy người đàn ông mặc tây trang đen tiến lên khiêng tên đàn ông ngất xỉu đi. Mà cả quá trình không ai đi lên ngăn cản, tất cả nhìn chằm chằm bọn họ làm như xem diễn trò.
49 - A! Được! - Diệc Tâm Đồng ở trong phòng gấp đến độ xoay quanh, làm thế nào? Đợi xuống lầu nhất định sẽ thấy người đàn ông đó, rốt cuộc cô nên giải thích cử chỉ khác thường của hôm qua như thế nào?Diệc Tâm Đồng ở đầu cầu thang nhìn về phía người đàn ông dưới lầu, cắn môi đi xuống.
50 Lần này trường học tổ chức tập huấn dã ngoại, đặc biệt có thuê cả xe để đưa họ đến nơi. Sáng sớm Diệc Tâm Đồng chạy tới địa điểm tập trung ở trường học, sau đó theo mọi người lên xe buýt, có điều sao lại không thấy Hi?Lên xe buýt, cô tìm một vị trí vừa mới ngồi xuống chỗ bên cạnh đã bị một người chiếm đoạt, cô nghiêng đầu nhìn không khỏi lên tiếng kinh ngạc:- Thượng Quan Tước? Sao anh lại ở đây? Hi đâu?Thượng Quan Tước nhìn về phía cô khẽ mỉm cười:- Hi, nó phát bệnh, đang ở nhà nghỉ ngơi.
51 Buổi tối, Diệc Tâm Đồng và Thượng Quan Tước được phân đến một cái phòng, may mắn trong phòng có hai cái giường. Thượng Quan Tước nói với cô:- Mệt mỏi một ngày, em đi tắm đi!Quả thật cô có chút mệt mỏi, lấy quần áo trong túi của mình ra, vào phòng tắm.
52 - Thượng Quan Tước? Ở chung một chỗ với Thượng Quan Tước? – Giọng Mạc Duy Dương chợt lạnh đi, chỉ còn lại nụ cười âm u. Bả vai cô run lên, cũng không muốn có chỗ giấu giếm với anh:- Là có nguyên nhân!- Tôi không muốn nghe cái gọi là nguyên nhân đó, lập tức trở về! - Anh không cho cự tuyệt mà ra lệnh nói.
53 Mạc Duy Dương xuống xe, cũng không quay đầu lại lập tức đi về phía trước. Diệc Tâm Đồng chỉ có thể đuổi theo ở phía sau anh vào phòng khách. Dọc theo đường đi, hai người không nói chuyện với nhau nhiều hơn một câu, từ đầu đến cuối mặt anh cũng không có vẻ mặt dịu dàng.
54
55 Diệc Tâm Đồng ra cổng trường, đang chuẩn bị về nhà Vũ Lạc Trạch thì một chiếc màu hơi đen dừng lại bên chân cô, cô nhìn phu nhân cao quý ngồi trong xe qua cửa sổ xe, khó hiểu nhìn bà.
56 Thượng Quan Tước theo địa chỉ Diệc Tâm Đồng cho anh, tìm tới. - Đồng đồng!Diệc Tâm Đồng quay đầu nhìn về phía anh, cười nói:- Thượng Quan Tước!- Tìm anh ra ngoài có chuyện gì sao? - Anh ngồi ở vị trí đối diện cô, cầm ly nước trên bàn uống một hớp.
57 Xuống xe, Diệc Tâm Đồng đi tới cổng biệt thự rồi nhấn chuông cửa ngoài cổng. Thượng Quan Tước từ trong biệt thự đi ra, giúp cô mở cổng, nhận lấy túi trên tay cô, cười nói:- Tới thật đúng lúc! Vào đi!Diệc Tâm Đồng đánh giá quang cảnh chung quanh biệt thự, lộ ra ít kinh ngạc.
58 - Mạc tổng, đây coi là uy hiếp sao? - Thượng Quan Tước che giấu sợ hãi trong lòng rất tốt, nhưng cầm ly trà tay cũng không tự giác có chút run rẩy. - Anh cảm thấy thế nào? Anh cho rằng anh giấu cô ấy, tôi sẽ không tìm được sao? Thượng Quan Tước, không nên có ý đồ đối đầu với tôi, anh là không chiếm được bất kỳ ích lợi nào! - Mạc Duy Dương ngẩng đầu, đáy mắt thoáng qua một ánh lạnh.
59 - Không có là tốt, đồ dọn xong rồi phải không? Đi thôi! - Anh đứng dậy kéo tay của cô, muốn dẫn cô đi, cô lại hất tay của anh ra, buồn bã nói - Tự em sẽ đi!Mạc Duy Dương biết cô đang cáu gắt, tùy cho tính khí của cô.
60 Mạc Duy Dương lập tức bắn ra một tia ánh mắt hung ác với cậu ta:- Còn không mau cút đi!Mộ Dung Tuyết không sợ chết nâng ột chân, đặt mông đặt trên bàn làm việc của boss lớn, ngón tay bò lên ngực của anh, đôi mắt quyến rũ như gọi hồn:- Có phải gần đây trong lòng rất trống trãi không? Cần giúp đỡ không?Đôi mắt Mạc Duy Dương lập tức bắn ra một tia sáng mạnh, nhìn chằm chằm hai tay sờ loạn của cô, môi mỏng khẽ động:- Cô chuẩn bị bổ hai chân ra giúp tôi giải quyết sao?- Hừ! - Mộ Dung Tuyết rút tay lại, gẩy gẩy tóc dài, đập tài liệu lên trên bàn làm việc, xoay người rời đi.