101 Tiệc sinh nhật vào 9 giờ sáng, những chiếc xe nổi tiếng lần lượt dừng bên ngoài biệt thự cổ kính, tiếng đàn du dương chậm rãi rơi vào tai khách mời. Vũ Hồng Minh chống gậy đi xung quanh trò chuyện với khách.
102 - Tôi vì anh mới bị bệnh, Mạc Duy Dương, tôi hối hận đã kết hôn, tôi hối hận! – Cô gào khóc. Mạc Duy Dương mím khóe môi cười chua xót nói: - Ly hôn đi!Cuối cùng Mộ Dung Tuyết kéo về một chút lý trí, dùng sức lau nước mắt trên mặt một cái.
103 Lòng cô chua xót chau mũi một cái, câu không cần này của anh làm cho trong lòng cô bỗng dưng đau xót. Mạc Duy Dương buông cô ra, xoay người sang chỗ khác đưa lưng về phía cô đốt thêm một điếu thuốc.
104 Cô vươn cánh tay ôm cổ của anh, cùng với cơ thể anh xoay một vòng. Cơ thể của hai người ngã ra ghế sa lon sau lưng. Cô đè lên người của anh, anh thở dốc, ngửa đầu dịu dàng hôn cổ cô.
105 Nghe vậy, sắc mặt của Mộ Dung Thương và phu nhân ông khó coi nhìn vào Mạc Duy Dương. Bọn họ chưa bao giờ biết chuyện Mạc Duy Dương và phụ nữ khác lên giường, thế này bảo con gái họ làm sao chịu nổi!- Về nhà, đừng ở chỗ này làm mất mặt! – Khuôn mặt già của Mộ Dung Thương trầm xuống, giọng lạnh lùng quát lên.
106 - Xếp hàng đứng theo thứ tự, tiến hành đo nhiệt độ! - Một giọng nam lỗ mãng vang lên, người đàn ông mặc đồng phục cảnh sát trong tay cầm thước gõ gõ cái bàn.
107 Nước mắt cô tràn mi, nhìn anh nghẹn ngào hỏi:- Đây không phải là sự thật, anh gạt em đúng không?Phi Ưng có phần ảo não quay lưng đi, cuối cùng vẫn xoay người, nhìn cô, nhếch khóe miệng nói: - Là thật, anh ta bị cách ly, về phần chân của em, còn phải tiếp nhận phẫu thuật!- Làm sao có thể, một chữ em cũng không tin, em muốn đi lên núi.
108 Anh cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, đã mười giờ tối rồi, trong phòng lại như cũ không có nửa điểm dịch chuyển, cô đi đâu? Tại sao không liên lạc được với cô, tim anh nâng lên thật cao.
109 Đám quyền quý gièm pha, chủ tịch tập đoàn Diệu Hằng và thiên kim phó của thị trưởng bùng ra tin tức ly hôn, mà ký giả cũng phỏng vấn đến tin tức thiên kim phó thị trưởng mang thai, người đàn ông bội tình bạc nghĩa, trong nháy mắt thành đề tài đứng đầu thành phố J.
110 Anh thở dài một cái, biết tâm địa cô thiện lương, sẽ lo lắng cho Mộ Dung Tuyết. Anh đưa tay cầm tay của cô, cười nói:- Cô ấy chỉ nhất thời nghĩ không thông mới làm ra những việc ngốc này, nhưng anh tin tưởng cô ấy sẽ buông tay, bởi vì anh biết Mộ Dung Tuyết là một cô gái rất lý trí!Diệc Tâm Đồng chỉ có thể buông lỏng tâm tình, cười nói:- Ưm, em luôn luôn cảm thấy cô ấy không tệ!- Khó được ra ngoài một chuyến, không nên nói về cô ấy, muốn đi đâu, anh đưa em đi! – Anh vừa đẩy xe lăn vừa tiến tới bên tai của cô hỏi.
111 - Không cần lo lắng, sẽ không có chuyện gì đâu! - Anh cười cười, không muốn để cho cô lo lắng chuyện anh và Mộ Dung Tuyết. Phiền não cũng để một mình anh chịu đựng đi! Cô chỉ cần luôn vui vẻ là tốt rồi.
112 Diệc Tâm Đồng vội vàng chạy về nhà, ra khỏi thang máy, thấy người đàn ông kia đang ngồi xổm ở cửa nhà, tàn thuốc đầy đất. Cô chống gậy đứng bên chân anh, kêu lên:- Mạc thiếu gia, anh có bệnh dạ dày nên hít ít khói đi!Mạc Duy Dương ngẩng đầu nhìn cô, sau đó đứng dậy vỗ vỗ bụi bặm sau mông, nhìn cô không chớp mắt:- Sao giờ mới về?- Không phải chân bất tiện sao? – Cô chu chu miệng, có phần không vui chỉ chỉ chân mình.
113 - Nhưng mà em lại không muốn anh làm như vậy! Anh trở về có được không? Đừng đi tìm việc làm nữa! Diệu Hằng cần anh, bác trai và bác gái cũng cần anh mà! – Cô cầm lấy tay anh, cúi đầu nói.
114 Một nhà hàng Tây với phong cách lãng mạn, người bồi bàn đứng ngoài cửa mặc âu phục, cúi đầu kêu lên:- Hoan nghênh đã đến!Ngang trước cửa chính nhà hàng viết mấy chữ "Nhà hàng Tây Fra¬grant".
115 Tay Mộ Dung Thương chỉ người làm, quát:- Người đâu? Đi nơi nào? Cô làm việc cho ta kiểu gì thế?- Ông chủ. . . . . . tôi. . . . . . rõ ràng có trông tiểu thư.
116 - Đi vào ăn cơm đi! – Hiếm khi anh không nói cô cái gì, chỉ kéo tay cô vào phòng khách. Mang bao tay không dễ cầm đũa, cô chỉ có thể cầm thìa. Anh nhìn cô, không khách khí chút nào vạch trần che giấu của cô.
117 - Về nhà! Sao thế? Em thuận tiện lấy giúp quần áo anh để vào trong rồi! - Cô ngốc nghếch cười một tiếng. Mạc Duy Dương không nói nhận lấy hành lý trên tay cô, dùng sức vỗ vỗ đầu của cô, giọng điệu có phần cắn răng nghiến lợi:- Thật đúng là anh làm vất vả em rồi!Cô vuốt vuốt đầu, đôi tay túm chặt hông của anh, cười nói:- Tuyệt không vất vả, đi thôi!Mạc Duy Dương quay đầu lại nhìn cô một cái, lắc đầu bất đắc dĩ.
118 - Mạc thiếu gia, anh không có tình đồng cảm, điệu bộ anh vậy, em làm sao yên tâm gả cho anh, nếu như em chết, anh nhất định bỏ lại thi thể em mà mặc kệ.
119 Diệc Tâm Đồng đẩy khuỷu tay của cô ấy, Quan Hi cười làm cô rợn cả tóc gáy, chưa từng thấy cô ấy cười không thùy mị như vậy:- Hi, cậu làm sao vậy? Cười gì thế?Quan Hi vội dừng tất cả ảo tưởng lại, che miệng cười nói:- Không có việc gì, chỉ là nhớ đến một vài vui vẻ chuyện.
120 Diệc Tâm Đồng và Vũ Lạc Trạch chạy tới bệnh viện thì Mạc Duy Dương đã bị đưa vào phòng giải phẫu. Vũ Lạc Trạch vỗ bả vai của cô:- Không có việc gì, ngày trước cả súng cũng chịu được, con dao này sẽ không lấy được tính mạng của cậu ta!Mí mắt Diệc Tâm Đồng chớp liên tục, tinh thần không yên nhìn thẳng phòng phẫu thuật, càng không ngừng khấn cầu trong lòng:- Mạc thiếu gia, anh nhất định phải gắng gượng! Anh không thể có chuyện!.