121 - Đưa đi? Đưa đi đâu? – Cô cầm lấy cánh tay anh, trợn to mắt, cảm xúc kích động hỏi. - Khu hỏa tán! - Anh đau lòng, khó khăn nhìn cô, cảm thấy nói ra những lời này có bao nhiêu tàn nhẫn.
122 - Không có gì đáng nói, để cho cô ấy nghỉ ngơi thật tốt! - Vũ Phong Nhi nhìn anh một cái, vội vã rời đi. Vũ Lạc Trạch đập một quyền vào vách tường, xoay người vào phòng bệnh, liếc mắt liền dáng vẻ như người sắp chết của cô, khẽ nguyền rủa một tiếng trong lòng, bất đắc dĩ ngồi bên giường của của cô nhìn cô.
123 Diệc Tâm Đồng theo bảng chỉ dẫn tìm được toilet. Bồn rửa tay ở bên ngoài toilet, đi vệ sinh xong cô đứng ở bồn rửa tay rửa tay, mà từ bên cạnh lướt qua một đám người áo đen, cô cúi đầu sửa sang lại áo trước ngực, không hề chú ý tới người cô muốn tìm đang từ bên cạnh cô lướt qua.
124 Quan Hi tức giận nắm chặt thành quả đấm, hận không được tiến lên cho người đàn ông kia một quyền, anh ta thật không bằng cầm thú! Thiệt thòi cho Đồng Đồng nhớ thương tìm kiếm ‘anh ta’, cũng không biết hắn phải Mạc thiếu gia không!Diệc Tâm Đồng đè tay bạn tốt lại một cái, cười thê lương một tiếng:- Thật xin lỗi, nhận lầm người, chúng ta đi ngay bây giờ!Quan Hi liều mạng giãy giụa, có phần giận dữ không muốn cứ như vậy bỏ đi.
125 Tay người đàn ông cầm ly cà phê, đây là một chuyện mỗi sáng anh phải làm, vừa uống cà phê, ngón tay gõ bàn phím máy tính, cho đến khi một bức thứ truyền đi rồi mới thoải mái mà hưởng thụ cà phê thanh khiết.
126 - Không được. . . . . . - Cô dùng sức đẩy anh ra, toàn thân run lẩy bẩy. - Ha ha, cho nên lập tức rời khỏi nơi này! - Mặt của anh chuyển lạnh, cơ thể thon dài ngồi trên ghế sofa, đốt một điếu thuốc nhìn cô, miệng nhếch lên nụ cười giễu cợt.
127 - Vậy còn không đi! - Dean lườm cô một cái, đi theo bên cạnh anh càng lâu càng muốn trêu ghẹo anh, xem ra thủ lĩnh anh đây nên lấy ra một chút uy nghiêm rồi, miễn cho bị họ leo tới trên đầu.
128 - Thật xin lỗi, tôi chỉ là muốn dẫn cô ấy đi hóng mát một chút, ai biết sẽ phát sinh loại ngoài ý muốn này. . . . . . Cũng không phải tôi cố ý, tôi cũng rất lo lắng cho Đồng Đồng mà!Phi Ưng liếc cô một cái:- Nếu như cô biết sẽ xảy ra ngoài ý muốn, thì không phải là đầu heo rồi!Rõ ràng châm chọc làm trong lòng Quan Hi rất không thoải mái, làm việc gì sai bị trừng phạt là phải, nhưng người đàn ông này đem tất cả sai lầm đều kéo lên người cô làm cho cô cảm thấy không lời.
129 Diệc Tâm Đồng được Tote sắp xếp vào ở một quán trọ, vị trí quán trọ sát biển, hoàn cảnh nên người. Sau khi anh ta xử lý tất cả tốt xong, không quên nhắc nhở cô:- Cô cứ an tâm ở trong này nghỉ ngơi, có gì cần có thể đến sát vách tìm Dean hoặc tôi.
130 Sắc mặt anh thay đổi, cố nén kích động đi xem xét tình trạng vết thương của cô. Mày dày rậm, môi mỏng đẹp mắt nhếch lên, chỉ hỏi rất qua loa:- Không sao chứ? Chỉ ăn có bữa cơm, đến cùng là cô đang làm gì vậy?- Thật xin lỗi! - Cô vội nhặt những mảnh vỡ thủy tinh kia, chợt mất hồn, thủy tinh đâm bị thương ngón tay.
131 Quan Hi gõ ly trà, nhàm chán hừ lạnh nói:- Phi Ưng, sẽ không chỉ mời chúng tôi uống trà chứ?- Lời này của cô có ý tứ gì?- Mời chúng tôi ăn bánh xèo Osaka đi? Đến Nhật Bản chung quy cũng không thể bỏ qua một số thức ăn ngon chứ? Mới vừa rồi lúc tới đây, tôi đã nhớ kỹ các quán ăn ngon ven đường, ở bên cạnh quán trà có tiệm thức ăn Nhật.
132 Cô nuốt nước miếng mãnh liệt, anh muốn ngả bài? Anh muốn nói cho cô biết mọi chuyện về Mạc thiếu gia? Cô nín thở mong đợi động tác kế tiếp của anh. Dưới mặt nạ đôi mắt màu đen như mực lóe sáng, vẻ mặt cô nhìn không hiểu, rốt cuộc anh muốn nói gì?Cảm giác ngón tay bị anh dùng sức nắm chặt hơn, nhịp tim cô đột nhiên gia tốc, mỗi một động tác của anh đều làm cô hít thở không thông.
133 Gương mặt tuấn tú của Dean bao phủ lên một tầng sương mù lạnh lẽo, môi mỏng nhấp chặt, hai tay nắm quyền lại buông ra, hết sức ẩn nhẫn. - Đủ rồi!Cô bị anh rống đến sững sờ, thật vất vả từ giữa tâm tình kích động lấy lại tinh thần.
134 Đêm đã khuya, vùng cận làng du lịch là biển, không có náo nhiệt như ban ngày. Trong không khí lộ ra một tia nóng bức, gió biển thổi ào ào. Cô mò mẫm đường xuống bậc thang.
135 Một bàn tay dính đầy máu đột nhiên kéo lấy quần một người, mọi người cúi đầu xem xét, lập tức nhảy ra, hít vào một ngụm khí lạnh. - Lão nhị?Vài người không xác định dò hỏi.
136 Diệc Tâm Đồng nhìn một nam một nữ đứng cửa, không nhịn được hỏi: - Ngài Dean ở trong phòng đúng không? Tôi muốn đi vào gặp anh ta một lần cuối!Tote nhìn cô một cái, ngay sau đó lắc đầu:- Xin lỗi, lão đại có dặn dò, hiện tại không gặp bất luận kẻ nào!- Bất luận kẻ nào cũng bao gồm tôi trong đó? - Cô phồng má hỏi.
137 Cô lại thong thả ung dung dùng ngón tay vẽ vòng vòng ở ngực anh, bàn tay nhỏ đặt ở sau lưng cầm điện thoại vuốt ve. Cô cười đến quyến rũ đáng yêu, anh đã có chút không khống chế được.
138 - Dean, có thể vào không? - Ngoài cửa vang lên tiếng coral. Mạc Duy Dương đi tới cửa phòng, giúp cô mở cửa, nhận lấy quần áo trên tay cô, nói cảm ơn – Vất vả rồi!Coral vẫn chỉ cười nhạt không nói, ánh mắt nhìn một chút vào trong phòng.
139 Hai người một trên một dưới ngủ trên giường lớn, Mạc Duy Dương đưa điện thoại trong tay tiến tới bên tai của cô, ý bảo cô nghe, cô không hiểu nhìn anh.
140 Diệc Tâm Đồng lột một múi quýt bỏ vào trong miệng, điện thoại trên sofa bên cạnh đột nhiên vang lên. Cô vặn nhỏ âm thanh TV, cầm lên hỏi:- Xin chào, xin hỏi tìm ai?- Đồng Đồng là tớ đây!- Hi? Cậu chạy đi đâu vậy?- Đồng Đồng, tớ đang ở Mị Ảnh, thật ra thì.
Thể loại: Xuyên Không, Ngôn Tình
Số chương: 15