21 Sắc trời đã tối hẳn.
Trong phòng chỉ mở một ngọn đèn ngủ, ánh sáng lờ mờ khiến Hứa Tiễu Tiễu vừa nôn nóng vừa khó chịu.
Đã bị nhốt sáu tiếng đồng hồ, nhưng đến bây giờ cô vẫn chưa hiểu, rốt cuộc mình đã làm gì sai.
22 Những câu hỏi này của cô có một loại cảm xúc đau buồn.
Hứa Mộc Thâm thoáng trầm mặc, rồi lại cười nhạo mình suy nghĩ nhiều.
Người phụ nữ này có thể làm tiểu tam đến mức như đúng lý hợp tình, sao có thể có loại cảm xúc này?
“Tôi đây cũng nói cô biết.
23 Mưa lớn rì rào.
Không biết là nước mắt, hay là nước mưa, làm ướt đôi gò má của cô.
Hứa Tiễu Tiễu nhìn bé gái trước mắt, trái tim thắt chặt lại, một loại đau đớn day dứt truyền tới.
24 Nhà họ Hứa.
Hứa Mộc Thâm ngồi ở trên sô pha, đôi mắt nhìn chăm chú cô gái trên giường. .
Có thể là khi nhảy xuống từ tầng hai, đúng lúc va vào vật nhọn nào đó, miệng vết thương trên chân cô trông khá dữ tợn.
25 Khi Hứa Mộc Thâm nhìn thấy hai chữ "Kim chủ", trong con ngươi anh bỗng dưng dần hiện ra một tia tàn khốc.
Anh nheo đôi mắt lạnh lẽo lại, cảm thấy việc mình tới nơi này gặp cô quả thực quá nực cười!
Dù cho ngày hôm nay xác thực đã oan uổng cô, những việc cô làm tiểu tam của người khác là chuyện ván đã đóng thuyền.
26 Hứa Mộc Thâm muốn đem tay mình rút ra.
Lại phát hiện, anh vừa động, cô gái sẽ trở nên nôn nóng bất an.
Anh rõ ràng ngồi ở ghế tựa cạnh giường, không nhúc nhích.
27 Bất quá lúc hôn anh đã bị chán ghét thành dáng vẻ này.
Bây giờ, cô lại sờ soạng vào nơi quan trọng nhất, kế tiếp….
Chỉ cần ngẫm lại, liền cảm thấy hết hồn.
28 Hứa Nam Gia nhìn thấy dáng vẻ của lão phu nhân, nâng cằm lên "Nếu anh cả đồng ý cho cô ta dùng, con đây không lời nào để nói!"
Nếu nói trong nhà, người nào có thể nói lời giữ lời, khẳng định là anh cả.
29 Hứa Tiễu Tiễu vặn mày, sắc mặt trầm xuống.
Vốn cho rằng Hứa Nam Gia sẽ nhằm vào cao trừ sẹo, nhưng không nghĩ tới, vậy mà cô ta đối với chiếc vòng này nhớ mãi không quên?
Hứa Nam Gia tiếp tục chỉ trích cô: "Bà nội đưa chiếc vòng bên mình ba mươi năm cho cô, cô lại đối với nó như vậy? Tôi biết cô đối với nhà chúng tôi ném cô ở trại trẻ mồ côi không quan tâm sinh oán hận! Nhưng cô cũng không thể có tâm lý đạp trưởng bối như vậy! Không trách được lớn lên ở trại trẻ mồ côi, phẩm hạnh liền kém như vậy!"
Nghe được ba chữ "Phẩm hạnh kém", ánh mắt Hứa Tiễu Tiễu nháy mắt sắc bén.
30 Hứa Mộc Thâm cước bộ ngừng lại.
Đi cũng không được, không đi cũng không được.
"Anh cả, anh nhất định phải trừng phạt cô ta! Đối xử với bà nội như vậy, bà nội rất khổ sở!" Hứa Nam Gia lại nhất quyết không tha.
31 Hứa Mộc Thâm nhìn chằm chằm vào đứa bé.
Bởi vì bị thương nên sắc mặt của cô ấy tái nhợt làm cho cặp mắt đen nhánh kia càng thêm sáng ngời.
Ngay lúc này cũng không ngồi yên ở trên xe lăn, đưa chân bị thương gác lên đùi của chân không bị thương.
32 Ánh mắt Hứa Thịnh mang theo đánh giá làm cho người khác cảm thấy không thoải mái.
Dù sao cũng là cha của Hứa Mộc Thâm, tinh thần của ông ta rất mạnh.
33 Hứa Tiễu Tiễu đánh giá tình hình giữa hai mẹ con.
Liễu Ánh Tuyết lôi Hứa Nam Gia, âm thanh đè thấp, không biết đang nói cái gì, tuy Hứa Nam Gia không tình nguyện nhưng cuối cùng cũng không nói gì nữa, chỉ độc ác trợn mắt nhìn cô ta.
34 "Được rồi, các người vừa mới về nhà cũng mệt mỏi rồi, đi rửa mặt nghỉ ngơi một chút đi, mấy người còn lại đi làm việc của mình đi. " Lão phu nhân nói xong, lúc này Liễu Ánh Tuyết mới cười nói gật đầu, cười hiền lành với Tiễu Tiễu: "Mợ hơi mệt, chủ yếu là muốn đi tắm rửa, rửa sạch mỏi mệt của mình.
35 Sau khi một vài người đã rời đi, trong phòng khách chỉ còn lại Hứa Tiễu Tiễu và lão phu nhân.
" Tiễu Tiễu, đừng sợ, cậu và mợ của con đều đồng ý đưa con về nhà.
36 "Đại ca, em không thích người mợ này. " Hứa Tiễu Tiễu vừa nói xong liền đứng thẳng lên, một đôi mắt sáng lấp lánh nhìn chằm chằm anh ta.
Hứa Mộc Thâm:.
37 Nghe thấy âm thanh của cô ta, Đường Điềm Điềm chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn qua.
Sau khi thấy Tiễu Tiễu, cô bé liền đứng lên.
Cơ thể Điềm Điềm gầy yếu, mặc một cái váy mềm mại, tóc rơi ở hai bên, sau khi nhìn thấy Tiễu Tiễu, giống như gặp được cứu tinh, đột nhiên liền chạy đến.
38 Lương Mộng Nhàn tiếp tục chỉ trích Hứa Tiễu Tiễu: "Tám tháng trước, cô không biết kiểm điểm bản thân, làm cho hội đồng tức giận, bây giờ lại xảy ra chuyện của Điềm Điềm.
39 Hứa Tiễu Tiễu tắt điện thoại, nhìn chằm chằm Lương Mộng Nhàn.
Lương Mộng Nhàn nghiến răng nghiến lợi, cho dù không tình nguyện cũng lấy chìa khóa ra, đi đến mở cửa phòng xám hối ra.
40 "Các cô đang xảy ra chuyện gì?" Lúc Hứa Tiễu Tiễu và Lương Mộng Nhàn đang đối chọi gay gắt, bỗng nhiên âm thanh truyền đến.
Hứa Tiễu Tiễu quay đầu thì nhìn thấy người hội đồng đang đến đây.