41 Chiếc Rolls-Royce màu đen đi vào, ngừng lại trước cửa trại trẻ mồ côi.
Quản lý Trương bước bước lên, cung kính mở cửa xe.
Ngay lập tức, một thân hình cao lớn bước xuống xe.
42 Hứa Tiễu Tiễu nắm chặt bàn tay của mình, gắt gao nhìn chằm chằm Hứa Mộc Thâm, khi Lương Mộng Nhàn đang nói chuyện thì cô ta bước lên một bước:“Cô câm miệng!” Những chuyện trong quá khứ, cô ta không muốn mang ra nói.
43 Lương Mộng Nhàn:”……” Cô ta nghẹn lại, theo bản năng mở miệng nói: “Tôi, tôi là Lương Mộng Nhàn. ” Hứa Mộc Thâm lại nhìn quản lý Trương.
Lập tức Quản lý Trương giải thích: “Đây là một đứa trẻ trong trại trẻ mồ côi của chúng ta chúng ta nhưng không có người nhận nuôi nên lớn lên trong trại trẻ mồ côi, bây giờ đang giúp đỡ trong trại trẻ mồ côi:” Hứa Mộc Thâm rũ mắt: “Nói cách khác, không phải là nhân viên?” Quản lý Trương ngạc nhiên: “Ách, cái này, đúng vậy.
44 Chắc chắn quản lý Trương sẽ không vì Lương Mộng Nhàn mà làm Hứa Mộc Thâm không vui, nghe được lời này lập tức gật đầu: “Đúng vậy, chuyện này là do tôi sơ sót, vậy cho cô một ngày, ngày mai phải dọn ra ngoài.
45 “Tiễu Tiễu, cô hãy nói với ngài Hứa, nói anh ta cho phép Mộng Nhàn tiếp tục ở lại trại trẻ mồ côi đi.
Thu nhập mỗi tháng của cô ấy chỉ có ba ngàn, tiền thuê nhà hai ngàn, thật sự là quá đắt……” Hứa Tiễu Tiễu nghe được lời này, rũ mắt xuống: “Một tháng ở tầng hầm chỉ có ba trăm.
46 Còn có hôm nay ở cô nhi viện không nhìn thấy Hứa Tiễu Tiễu…
Cho Hứa Tiễu Tiễu làm người thứ ba, làm hợp lý, hợp tình người xem…Cô có nhiều bộ mặt như vậy, làm anh trong lúc nhất thời thế nhưng không biết, bộ mặt nào mới chính là của cô?
Mà anh càng tới gần tìm hiểu lại càng phát hiện thêm, trên người cô gái này có một loại khí chất vừa nhu mì, thục nữ khi lại giống cọp mẹ hung hăng, như là một bí ẩn, vĩnh viễn chờ đợi người khác khám phá ra.
47 Hứa Tiễu Tiễu ngạc nhiên: “Em, em cũng chưa có nói giúp chuyện gấp gì, anh liền đưa ra điều kiện?”
Mặt Hứa Mộc Thâm không biểu cảm vươn ngón tay ra, gõ một chút lên mặt bàn: “Không phải chuyện Đường Đường sao?”
Hứa Tiễu Tiễu: “…Sao anh biết?”
Cô tới nơi này, chính là vì chuyện cho Đường Đường đi học.
48 Hứa Mộc Thâm nguyên bản có thể chống đỡ. Chính là tầm mắt chạm đến miệng vết thương trên đùi cô, liền do dự một chút. Như thế do dự một chút, người đã bị lôi kéo, trực tiếp té lăn quay bên người Hứa Tiễu Tiễu!
Hai tay anh chống thảm, nheo mắt lại, nhìn chằm chằm Hứa Tiễu Tiễu.
49 Hai người, một bên đứng, một bên ngồi.
Hứa Tiễu Tiễu rõ ràng là nhìn xuống anh, chính là cái người đàn ông này, ngay cả tư thế tùy ý ngồi ở chỗ kia, đều mang theo cảm giác cao ngạo không coi ai ra gì.
50 Từ trong phòng Hứa Mộc Thâm chạy ra, Hứa Tiễu Tiễu liền dựa vào trên vách tường, mồm to thở hổn hển. Tình huống vừa rồi…… Thật là vô cùng nguy hiểm!
Làm cô có một loại cảm giác không thở nổi.