1
Nàng nhìn thấy hắn là đã bắt đầu toan tính lợi dụng hắn, đồng thời hắn thấy nàng cũng lập tức muốn lợi dụng nàng.
Hắn cười, quay đầu đi không nhìn nàng, từ trên tửu lâu nhìn xuống đám người đi tới đi lui ở đằng xa.
2
Trữ Hạ tắm rửa sạch sẽ, thay nữ trang mà Tiếu Lăng chuẩn bị cho nàng, loay hoay thoa phấn lên má.
Nàng ngồi ngay ngắn trước gương, hoảng hốt nhìn chính mình.
3
"Cô nương, nhớ kỹ lời lão tăng, hàng ngàn, hàng vạn tính mạng đều phụ thuộc và một suy nghĩ của cô. ”
. . .
Khóe miệng Trữ Hạ nhếch lên.
Nếu nàng thật sự có khả năng đó thì sao lại rơi vào kết cục thế này chứ?
Nếu như.
4
ột đêm không ngủ. Sáng sớm, Trữ Hạ gói ghém hành lý luốn rời đi, Tiếu Lăng kéo nàng lại.
Trữ Hạ nói:
“Ngươi đã nói, sau khi ta giúp ngươi xong sẽ để cho ta đi.
5
ại nói về đêm ám sát đó, kế hoạch được chuẩn bị vô cùng chu toàn, nhưng thất bại ở chỗ Tiếu Lăng đã quá coi thường A Mộc Đồ. Chuyện gì cũng có dấu vết để lại, Lạc Bình Xuyên luôn nghĩ như thế.
6
iện Thiên Hoa, thành Tử Du, nước Bang Thập. Một nam tử mặc áo trắng, đứng an tĩnh trên lan can ngoài cửa điện. Bầu trời âm u, gió thổi áo hắn tung bay phần phật tạo ra từng trận âm thanh.
7
Ngày thứ 7, mọi người ở hàng 1145 đều dậy từ rất sớm, cùng đi xem bảng thông báo thứ tự tranh tài của mình.
Bắn cung sớm nhất. 50 người một tổ, có 200 tổ, mỗi người có 10 mũi tên, lấy thành tích cao nhất mà xếp thứ hạng.
8
A Mộc Đồ nhìn theo thân ảnh của Trữ Hạ đang chạy đi rất lâu, đợi đến lúc nàng đã đi xa rồi mới thu lại vẻ mặt tươi cười, hỏi Mãn Đại Ngưu: “Tên hắn là gì?”
Mãn Đại Ngưu đối mặt với hoàng đế của Khế Sa, tất nhiên trong lòng còn chưa chuẩn bị kỹ tư tưởng nên lập bà lập bập đáp lời:
“Bẩm… bẩm… bẩm báo Vương… Hắn… Hắn là… Hắn là Trữ Hạ… Chung Trữ Hạ.
9
Hai người nhìn nhau hồi lâu, rốt cuộc A Mộc Đồ cũng lên tiếng: “Được rồi, nói thật ra, dù là tội lớn bằng trời nào, ta cũng sẽ không giết ngươi. ”
Không giết nàng không có nghĩa là buông tha nàng.
10
Trữ Hạ quay đầu nhìn Lưu Tịch đứng ở một bên. Hắn mới bị thương còn chưa khỏi, nếu như lên sàn đấu, miệng vết thương nhất định sẽ vỡ ra. Tiếu Lăng nói như thế là muốn bảo vệ cho Lưu Tịch sao?
Lưu Tịch lườm nàng một cái, ném ra một câu: “Ta còn không cho là ngươi sẽ thắng.
11
Khi tổ đội của Trữ Hạ bắt đầu tiến vào vòng thi đấu 100 đội lấy mười đội, Long Mạt Cửu dẫn đầu 50 vạn tinh binh thẳng tiến tới Thanh Hạp Quan. Một cử động này chính là lời tuyên chiến chính thức với Hán Thống.
12
Phong Diên Sơn mạch nằm giữa biên cảnh Khế Sa và Hán Thống, là biên giới tự nhiên giữa hai nước, đồng thời là bức tường khó vượt qua nhất với cả hai quốc gia này.
13
Buổi tối rất lạnh, Tiểu Tam ghé sát vào người Trự Hạ. Trữ Hạ dựa lên bụng nó, rất ấm. Tiểu Cầu nhìn Tiểu Tam mà mòn con mắt. Trữ Hạ không nhịn được hỏi Tiểu Cầu có muốn cùng ngủ một chỗ hay không?
Tiểu Cầu mặt mày hớn hở, thấy quỷ kế được thực hiện bèn kéo thảm của mình tới, còn chào hỏi Tiểu Tam: “Mã đại ca khỏe không?”
Tiểu Tam hừ hừ mấy tiếng, sau đó lại nhắm mắt, cái đuôi còn hất lên hất xuống mấy lần.
14
Lưu Tịch lặng lẽ tiềm phục ở ngoài cửa, chỉ có thể nghe thấy một chút tiếng ngáy.
Hắn vọt tới cạnh cửa, giơ kiếm đẩy cửa, lại thấy cửa lại không khóa.
15
Ăn nghỉ một ngày, đến hôm sau, lúc ánh nắng mặt trời chiếu lên tận bậc cửa, mọi người mới tỉnh lại, còn đang mắt nhắm mắt mở đã ngửi thấy mùi thơm nức.
16
Thuyền đi tới ngoài cửa Thủy trại, thủ vệ đi tới ngăn cản, chĩa đầu mâu vào bọn hắn, hô: “Này? Các ngươi làm gì vậy?”
Người chèo thuyền do lão binh lĩnh thủ hạ của Cố Lặc giả trang vội tiến lên, nói với họ bằng ngôn ngữ Hán Thống:
“Hai vị lão gia, lão gia nhà ta là thương nhân, nghe nói hai nước chuẩn bị chiến tranh nên vội vàng chạy sang Hán Thống tìm thân thích nương náu.
17
Trữ Hạ sốt cao suốt cả tối. Mạc Lăng Tiêu cũng thức nguyên một đêm. Đại phu nói tình huống của Trữ Hạ rất nguy ngập, vết thương cũ còn chưa khỏi hẳn lại bị thêm vết thương mới này.
18
Mạc Lăng Tiêu không chỉ thành công trong việc bắt được Bắc tướng quân Liệt của Khế Sa, mà sau biến cố ở Đồng thành, quân Hán Thống còn cướp lại Thủy Trại, bắt được hơn ba vạn quân Khế Sa.
19
Bỗng nhiên, có người vỗ vỗ lên vai hắn. Cả người hắn cứng ngắc không động đậy, người kia như không thể kiên nhẫn thêm nữa bèn vịn người hắn xoay lại.
20
Lại nói tới việc Trữ Hạ làm thế nào để bay lên trời.
Giữa mùa đông, người canh giữ trong sân cũng không nhiều, theo tuyết rơi dày đặc, đêm đen như mực, những người canh giữ đều lùi dần vào hành lang, vì vậy trên hành lang cứ ba thước có một vệ binh.