41
“Không rời nữa bước?” Hắn nheo mắt lại, giống như cười mà không phải cười.
Trữ Hạ rủ mắt xuống: “Không rời nửa bước. ”
…
…
Hắn đã chọn tin tưởng nàng, vậy mà nàng lại lừa gạt hắn, phản bội hắn.
42
Kỳ thật nàng đã rất chắc chắn rằng người ở sau lưng Tần Thiên Sinh chính là Lôi Nhược Nguyệt. Thế nhưng tới Thương Châu rồi, thực sự gặp được người kia, nàng lại thấy trong lòng không hiểu là đang chua xót, mất mát hay là thở phào một hơi.
43
“Xin lỗi nhé, Tam công tử. Ta nhớ rằng đã từng nói với ngươi, sau khi ta nhận tiền, ngươi nhận người thì coi như giao dịch của chúng ta đã xong, từ đó về sau không còn liên quan gì nữa.
44
Chạy dọc theo rừng cây bên ngoài thành, vượt qua thành Thương Châu, Tần Thiên Sinh vọt qua cổng thành phía đông, trực tiếp tiến về phía quân doanh Bang Thập.
45
Lôi Nhược Nguyệt vẫn một mực im lặng.
Vào lúc này, hắn chẳng biết phải nói cái gì.
Hắn và nàng đứng trên hai lập trường đối nghịch nhau, sớm đã không phân biệt nổi ai phụ ai, ai phản bội ai.
46
Bầu trời tối đen như mực.
Một ngọn đèn dầu leo lét cháy.
Gió thổi nhè nhẹ làm mặt hồ gợn sóng lăn tăn.
Bên cạnh bờ hồ, trong đình, có một thiếu niên đang đứng.
47
Lôi Nhược Nguyệt trầm mặc hồi lâu rồi mới chậm rãi mở miệng: “Càng hạnh phúc thì càng sợ hãi mất đi. Sống tốt ở hiện tại và tương lai là tốt rồi, sao còn cố truy tìm quá khứ làm gì?”
“Con mẹ ngươi đừng có ở chỗ này lảm nhảm nữa.
48
Một ấm trà xanh được mang ra, dưới ánh mặt trời ban trưa, ấm trà toả ra mùi thơm ngát vô cùng dễ chịu.
A Mộc Đồ ngồi trong đình nhấp một ngụm trà, nhìn về phía hồ nước xa xa đến thất thần.
49
“Nếu như chết ở chỗ này, ngươi có hối hận vì đã đi theo ta hay không?” Trữ Hạ hỏi.
Lưu Tịch nhìn nàng, cười nhẹ không đáp.
Tròng mắt Trữ Hạ híp lại, kẻ này thế nào cũng chẳng tỏ ra sợ hãi, đúng là không thú vị chút nào,
Trữ Hạ vỗ vỗ đầu Tiểu Tam, nói với nó: “Hắc, Tiểu Tam à, sai rồi, Tiểu Tam đại ca à, nếu không muốn chết, ngươi phải chạy nhanh lên một chút.
50
“Đồ ngốc, mau buông tay ra. Nếu không thì cả hai chúng ta đều chết!” Nàng nghẹn ngào nói với hắn.
Đám cây bụi kia căn bản không thể chịu được sức nặng của hai người, phần rễ cây đã bị kéo trồi lên mặt đất, xem ra không thể giữ được bao lâu nữa.
51
Thị nữ rót thêm rượu cho A Mộc Đồ, mùi rượu nồng nồng, thân thể hắn nóng dần lên, gương mặt nàng càng lúc càng hiện rõ trong đầu hắn, khát khao muốn được ôm lấy nàng càng lúc càng mãnh liệt, tâm càng lúc càng lạnh, lòng càng lúc càng đau…
Rõ ràng nàng đã ở ngay trước mắt hắn rồi mà hắn còn nhớ nàng như thế.
52
hất hồ thanh tửu, thùy nhân hữu mộng. Dục tương mẫu đan hoán quế hoa, đán bác giai nhân nhất tiếu. " Trên một bức Mẫu Đơn Thịnh Cảnh Đồ từng làm cho họa sĩ trong cung kinh diễm lại điểm mấy câu chữ chẳng mấy hay ho.
53
Nam tuyến Khế Sa vẫn đang trong trạng thái giằng co với Hán Thống. Đây là một cuộc chiến lâu dài. Lạc đà gầy vẫn hơn ngựa béo, muốn đánh đổ Hán Thống cũng không phải là chuyện ngày một ngày hai là xong được.
54
Thời gian Trữ Hạ tỉnh dậy rất ngắn, vậy mà A Mộc Đồ chưa từng rời nàng nửa bước.
Lúc nàng tỉnh, hắn sẽ nói chuyện với nàng, bón cho nàng từng miếng ăn, ngụm nước.
55
Trong mộng của hắn trào dâng bao tưởng niệm ôn hòa, trái tim của hắn đau đớn vì nàng, đau đớn đến phát nghiện.
Thân thể của hắn và nàng dán sát cạnh nhau.
56
A Mộc Đồ giữ Trữ Hạ ở lại mười ngày, nói nàng phải tĩnh dưỡng thật tốt rồi mới cho nàng đi.
Trữ Hạ rất phối hợp, ăn nhiều, ngủ nhiều, sắc mặt càng ngày càng hồng thuận, dáng tươi cười cũng càng ngày càng nhiều.
57
--> “Ta đã nghĩ rằng cô sẽ nói với Vương để xử trí ta?” Lỗ Hãn nhìn trời nói với Trữ Hạ. “Ta đã suýt nữa giết cô còn gì. ”
“Ta hận ngươi không phải vì ngươi suýt giết ta.
58
--> Giữa hè, hoa nở rộ khắp núi, cỏ thơm thoang thoảng, liễu xanh như tơ.
Trên biên cảnh, những phiên chợ mậu dịch không còn phồn hoa như ngày xưa, chỉ có vài cửa hàng cung cấp vật dụng hằng ngày mà thôi.
59
--> Lưu Tịch nheo mắt, giơ tay lên chắn trên trán để ngăn ánh sáng chói mắt.
Xe ngựa dát vàng, quanh thân khảm nạm bảo thạch, tùy tiện cạy ra một khỏa cũng thấy là trân phẩm.
60
--> Đại đao được ngọn đèn phản quang, tên hắc y nhân chậm rãi giơ đao lên.
Ánh sáng lóe lên, nàng nhắm mắt lại.
Mặc dù nói là không sợ chết, thế nhưng lúc cái chết đến thật thì nàng lại sợ đấy.