21
Sau khi bị Trữ Hạ hạ thuốc mê, Mạc Lăng Tiêu ngủ đến tận tối hôm sau mới tỉnh lại. Hắn vuốt vuốt đầu vẫn còn mơ hồ, vừa mở mắt đã thấy gương mặt đầy áy náy của Nghiêm bá.
22
Mạc Lăng Tiêu tới chỗ Trần Thục Phi, hắn và Mạc Lăng Cẩm tuy không có tình cảm thâm sâu gì, nhưng cũng nhìn đệ đệ mình lớn lên từ nhỏ.
Mạc Lăng Tiêu bái lạy Trần Thục Phi, mà Mạc Lăng Cẩm vẫn quỳ bên linh cữu, gật gật đầu với hắn, cũng không có đứng lên.
23
Thanh Hạp quan không hổ danh là cửa khẩu đẹp nhất thiên hạ, bao la hùng vĩ, phảng phất như đi lên tới đỉnh cao có thể duỗi tay chạm vào mây. Trữ Hạ đứng trước Thanh Hạp quan, không khỏi cảm khái sâu sắc.
24
Hơn một tháng từ đó về sau, mỗi chiều A Mộc Đồ đều tới, cùng nàng nằm ngủ phơi nắng ngoài sân, ăn cơm tối xong mới lại quay về.
Chỉ là hắn cướp lấy chỗ nằm của nàng, bắt nàng ngủ dưới đất, cũng không cho ngủ xa, nhất định phải ngủ dưới chân hắn.
25
ột tháng trước, tại thành Kính An, vương đô của Hán Thống. Chuyện vui hay tang sự của cung đình luôn bị hí kịch hóa như thế, hai ngày trước tường thành còn treo đầy lụa trắng, hai hôm sau đã đổi bằng lụa đỏ xung hỉ.
26
Đoàn người lại tiếp tục lên đường, nhưng Mạc Lăng Tiêu bắt đầu có những dự cảm không tốt. Trên đường đi, qua những địa phương vốn náo nhiệt thì nay lại trở nên quạnh quẽ, trên đường lớn cả ngày cũng không có lấy một bóng người, hoặc có thì cũng chỉ thấy những người già, người trẻ thi nhau chạy về phía xa kinh thành.
27
Khi Hồng Tạp và Hoàng hậu còn đang giằng co nhau thì cấm quân đã xông vào hoàng cung, phàm là người trong nội cung, nếu phản kháng đều bị giết ngay tại chỗ.
28
Nghe A Mộc Đồ kể xong, Trữ Hạ nằm trên ghế đã cuộn mình tròn vo lại.
Những sự tình này nàng cũng từng trải qua, thế nhưng nàng không được như hắn, không có khả năng thay đổi mọi chuyện, chống lại mọi thứ, chỉ có thể chạy trốn, rời khỏi cung điện đầy máu của mình.
29
"Này, sao lại ngủ rồi?” A Mộc Đồ kinh ngạc nhìn nữ nhân loạng choạng rồi dựa sát vào ngực mình, sau khi kinh ngạc thì trở nên phẫn nộ: “Chung Trữ Hạ, nữ nhân chết tiệt này.
30
Vào hoàng cung Khế Sa đã được ba ngày, A Mộc Đồ cho Trữ Hạ một cái lệnh bài thông hành, chỉ cần không ra khỏi cung, trong nội cung nàng có thể tùy ý tới bất cứ nơi nào.
31
A Mộc Đồ ăn cơm xong lại đi mất. Trữ Hạ buồn chán gần chết, thế là nàng đi tới phòng bếp, lén lấy trộm một bình rượu Hoa Điêu của Cáp Thiện, mang về tẩm cung.
32
A Mộc Đồ có thể cảm thấy Trữ Hạ đang run rẩy, hắn nhíu mày tỏ vẻ bất mãn.
Hắn cảm thấy rất bất lực trước thái độ đó của nàng. Nâng cằm nàng lên, hắn ra lệnh: “Không cho phép nàng nghĩ tới hắn.
33
"Buông hắn ra. ” Lạc Bình Xuyên đi tới. “Ngươi có biện pháp?”
Trữ Hạ hắng giọng một cái, lại hỏi: “Thống soái quân Bang Thập bên ngoài là ai?”
“Là phó tướng tiên phong Lưu Dân.
34
Hai canh giờ sau, quân Bang Thập rốt cuộc cũng tới được chân thành Kinh Cúc. Binh sĩ cầm đuốc làm sáng một vùng trời, chỉ thấy bốn bề yên tĩnh, chỉ có tiếng lửa cháy lép bép, thật sự là một không khí quỷ dị làm người ta hít thở không nổi.
35
"Trữ Hạ! Chung Trữ Hạ!” Lạc Bình Xuyên xoa xoa mặt nàng. “Tình lại đi!”
Trữ Hạ mở to mắt, không còn chút sức lực nào mà gạt tay hắn ra nữa. Hắn lại vỗ vỗ, nàng thật muốn chết cho xong.
36
Trữ Hạ dùng ngón tay chọt chọt cánh tay A Mộc Đồ: “Ngài đang suy nghĩ cái gì mà xuất thần như thế?”
A Mộc Đồ cầm lấy tay nàng, xem xét lòng bàn tay, sau đó lại sờ lên trán: “Hết sốt rồi.
37
“Nàng say rồi. ” A Mộc Đồ ngồi thẳng dậy, dùng tay đỡ nàng ngồi lên.
Trữ Hạ mang theo vẻ mặt mỏi mệt nói với hắn: “Vương, hãy để ta đi. Người cũng biết, người Lôi Nhược Nguyệt cần là ta.
38
Khi Mạc Lăng Tiêu đoạt lại được tòa thành trì thứ hai thì A Mộc Đồ lại đồ sát thêm một thành.
Trong chiến tranh, tính mạng của dân chúng chẳng khác nào con sâu cái kiến cả.
39
Sau khi tạm biệt Tử Vụ, Trữ Hạ theo Bát Hoàn quay về cung của A Mộc Đồ, lúc này trời đã dần tối, nàng đuổi Bát Hoàn, tranh thủ thời gian thu dọn đồ đạc.
40
Lòng người mạnh mẽ được bao nhiêu? Cho dù cứng rắn như sắt thép thì có thể chống lại được bao nhiêu lần chà đạp? Nếu như tâm đã chết rồi, người có chết không?
Trong xe ngựa xóc nảy, A Mộc Đồ vươn tay qua gáy Trữ Hạ, bịt kín lấy ánh mắt đang nhìn ra ngoài cửa sổ của nàng.