121 Bạch Yến trở ra với khuôn mặt vui vẻ, nở nụ cười tươi rói giành cho tôi, trong em lúc đấy xinh đẹp biết chừng nào. Tôi hả hê khi biết rằng đám người đang tìm Bạch Yến sẽ không được, đúng là em vừa xinh đẹp vừa thông minh.
122 Tôi dùng con mắt tinh ranh tia được mấy con chim cút mua lúc nãy, nhanh chóng chóp ngay một cái đùi, thèm nãy giờ mà tại giả vờ ngây thơ tý thôi. Rất tiếc là Bạch Mai về rồi nên không được thưởng thức món ăn mà tôi lựa chọn.
123 - Người ta mới thức đã bị chọc rồi. – Tôi làm ra vẻ giận dỗi mà nói. - Thôi được rồi ông cụ non, đừng làm thế. – Như bĩu môi. - Thấy ghê – Bạch Yến nhỏn nhẻn miệng cười nói.
124 - Hây dà, đến nơi rồi. – Tôi dựng xe ở chỗ gửi khi người con gái ấy đã bước xuống. - Lớn quá mậy. – thằng Đức trầm trồ. - Mới biết là có hội chợ về đấy.
125 Về – thằng Sang với thằng Dương chỉ tay về sân nhà hô lên trong khi thủ môn đã phát nhanh bóng lên. Tôi biết đều đó chứ, sau một đợt tấn công sẽ có một đợt phản công nhanh, đó là chiến thuật mà rất nhiều đội bóng áp dụng.
126 Tôi chỉ biết rằng lúc mình rằng đến ngã tư Lý Tự Trọng thì bên phải có một chiếc xe chạy cực nhanh đến, chẳng thể nào thắng cho kịp và có một lực đẩy vào chiếc xe và người tôi cực mạnh, đến lúc đấy toàn thân ê ẩm một cảm giác đau nhói cả thân người rồi chìm vào bất tỉnh,… ( Đoạn dưới đây dựa vào nhật ký của những người có mặt trong câu chuyện nên xác suất để cho nó chính xác là không thể nào hoàn toàn, cũng có những chi tiết được thêm vào nhưng không làm lệch hướng câu chuyện, ngôi kể cũng sẽ được thay đổi ).
127 Tôi cứ nằm ngủ một cách đầy mê man và ngon lành đâu có biết chuyện gì xảy ra đâu. Không khí bỗng chùn xuống sao khi Bạch Mai trả lời câu hỏi ấy của Như, Như có chút ngạc nhiên vì em cứ nghĩ rằng Bạch Mai sẽ có phương án lựa chọn một là trả lời không, hai sẽ đôi co nhưng có ngờ rằng câu trả lời lại nhanh chóng và dứt khoát thế đâu.
128 - Hơi bị đau đấy nhé – Tôi nghĩ thầm trong bụng. Tôi cứ tưởng em đang nằm ngủ nhưng không ngờ lại tỉnh dậy phán một câu giật mình đến thế, đúng là con gái có giác quan thứ sáu như người đời nói.
129 Cuộc sống gia đình tôi như bị đảo lộn từ khi tai nạn xảy ra, bố mẹ vất vả rất nhiều, nhìn họ mới đi làm rồi chạy vào bệnh viện, tôi thấy mình trở nên báo đời hơn bao giờ hết, làm cực khổ mọi người.
130 Cảm nhận trong tôi lấy ấy là đôi mắt ấy long lanh hiền hậu hơn bao giờ hết, một người con gái giống em thật khó kiếm, vừa dễ thương, vừa xinh đẹp lại có tính cách nhân hậu.
131 Tôi đang ăn uống no say tại nhà của mình chứ đâu biết rằng có mọi người con gái đang khá lúng túng trong một vấn đề liên quan đến mình. Người mẹ của cậu ấy không biết thế nào mà có được cái tên đã khắc trong tim người con gái mình, phải rất khó khăn cậu ấy mới tìm được lối thoát do người mẹ mình tạo dựng nên.
132 Mấy người họ nói chuyện rom rả với nhau tầm nửa giờ đồng hồ sau thì bố với anh tôi về, họ lại quây quần bên nhau như những người thân. Mẹ, Như cùng với mấy đứa con gái rủ nhau đi chợ tết mua đồ về làm cơm trưa dự rằng sẽ có một mâm cơm thật hoành tráng đây mà.
133 Tôi không biết phải trả lời như thế nào đối với một câu hỏi như thế, trả lời thẳng ư, không được có nước mà em về Nhật sớm với cái tuổi như thế này phụ huynh sẽ nghĩ sao nếu yêu đương chứ.
134 -…- Bỗng nhiên em nhìn rồi lắc đầu, chau mày có vẻ nhắc nhở tôi cái gì đấy. - Hả – Tôi hỏi nhưng em đã quay đầu đi chỗ khác và cầm chén lên ăn. Nhiêu đó cũng làm cho tôi đây cảm thấy khó hiểu vừa gì ấy, những hành động nãy giờ của em là thế nào, muốn ám chỉ một thứ gì đó rất quan trọng mà tôi không được làm.
135 - Ý là gì vậy trời ? – Tôi gãi đầu một cách ngây ngô với câu nói vừa rồi. Nằm đấy mà suy nghĩ, rất muốn chạy nhanh xuống hỏi ý em là sao chứ với cái vè khù khờ của tôi thì bao giờ mới được ý nghĩa thật sự câu nói của một người thông minh như em chứ.
136 Không biết thân xác tàn tạ của tôi nặng lắm hay sao mà trên gương mặt của Như bắt đầu rớt những giọt mồ hôi hai bên tóc, nhìn thấy em như thế mà lòng cứ dâng trào một niềm yêu thương làm sao.
137 - Hừ, cái gì cũng giấu giấu, tôi biết mấy người giỏi, mai mốt đừng có nói gì với tôi nữa nhé. Cứ giấu đi, giấu cho đã đi, để xem tôi làm thế nào – Tôi nghiến răng sắc bén mà nói.
138 Không gian tĩnh mịt của một ngày đối với tôi không tốt làm tý nào, toàn chuyện không đâu xảy ra. Chẳng có gì ngoài cái buổi sáng hôm ấy, từ đấy trở về sau hình như tâm trạng này đan xe tâm trạng khác.
139 Tôi hụt hẫn bước ra khỏi căn phòng đầy mùi hương hoa dễ chịu, đầy cảm giác bình yên ấy với vô vàng nối tiếc về quyển sổ ấy và thề với lòng rằng sẽ mở từng trang giấy đấy ra xem khi có cơ hội.
140 Tôi chỉ cần bước thêm vài bước nữa với lại mở cánh cửa ra, ngó trước ngó sau rồi bước vào căn phòng ấy là có thể đọc được quyển sổ ấy. Nhưng tự nhiên sao trong đầu tôi có một thứ ý nghĩ không muốn đọc những thứ đấy và đôi chân cứ mệt mỏi nhừ ra không cho bước thêm bước nào.