141 - Có nên trả lời không trời, mình nghe hết cuộc trò chuyện của người ta rồi, chẳng khác nào một thằng ăn trộm, thôi cúp máy vậy. – Tôi úp tai nghe xuống.
142 Trước mặt tôi, Bạch Mai là một người con gái luôn tỏ nụ cười xinh đẹp đầy quyến rũ của mình, vẻ tươi vui luôn hiện hữu. Em mang đến một cảm giác đầy thoải mái không giống với hương hoa dịu nhẹ đầy bình yên của Như hay sự ngọt ngào, quyến rũ cháy bỏng của Bạch Yến.
143 Trong đầu tôi thoáng qua nghĩ suy nghĩ vu vơ lúc ban đầu, cũng có thứ nó mờ ảo trong trái tim đang đập loạn xạ cùng với cả cơ thể nóng như có một ngọn lửa đang thiêu cháy.
144 Như cứ ngoắc đầu nhìn qua bên phía người con trai kia rồi quay lại nhìn tôi, một biểu hiện khá bất thường. Lúc đấy ngu ngơ, ngáo ngáo có biết hành động của em có ý nghĩa gì đâu, tôi không biết rằng đấy là “ mời chủ nhà tiễn khách “ một cách khéo léo của em.
145 Như ngồi vào chỗ cũ, Bạch Yến ngồi xuống cái vị trí bên kia mà lúc nãy của hắn. Tết đến trông ai cũng lớn ra và xinh đẹp hẳn lên ấy chứ, Bạch Yến ngày càng trở thành một cô thiếu nữ có vẻ đẹp trời phú, Như thì cứ xinh xắn theo kiểu rạng ngời.
146 - Là ai, nói nhanh đi trời, ấp a ấp úng nữa – Tôi hối thúc em. - Ừ, bạn trai cũ của tớ – Như đan kẽ đôi bàn tay của mình vào nhau rồi nhìn xuống dưới mà nói có vẻ như ngại ngùng.
147 Đoạn đường đi xa thật là xa, vượt qua bao nhiêu con đường, vượt qua những cây cầu cao vời vợi, màng đêm buông xuống đã từ lâu. Tôi nhìn vào màn hình phía trước của chiếc xe thì đã là 19 giờ 23 phút, chúng tôi đã đi được hơn 3 tiếng rưỡi.
148 Tôi điếng người với hành động và lời nói của Bạch Yến lúc này, không ngờ em “ thích đùa “ như thế này. Khuôn mặt thông thả, thuần thái của hai bác trai và gái cũng bỗng nhiên khựng lại thay đổi sắc, chỉ có vợ chồng anh Tùng là cảm thấy điều này rất bình thường.
149 Em quan tâm tôi lắm, giống như kiểu người vợ đúng chất đối với một số người ở ngoài nhìn vào, từ ăn uống cho đến đồ mặc. Đây là lần thứ hai em mua đồ cho tôi mặc.
150 Bạch Yến đứng lại, em định mở miệng nói gì nhưng tôi lấy tay che cái miệng em lại. Tôi luôn là thế, nói thì phải làm, hành động nhiều hơn nói, bố có dạy một người con mà khi yêu ai đấy chỉ biết nói thì bỏ xừ luôn.
151 Anh Tùng rất chi là tự tin với trình độ đánh bài của mình, cuộc chơi mới bắt đầu mà ông ấy đã cười hả hê và kết quả chúng tôi thua thảm bại dưới tay hai người con gái ấy.
152 Chúng tôi vừa bước vào resort đã có mấy người ăn mặc sang trọng và lịch thiệp đứng ngoài chờ đón, họ tỏ ra làm cho bốn bậc tiền bối ấy vui vẻ, trên khuôn mặt của những tiếp tân luôn có những nụ cười hiền hòa, cơn gió thổi rì rào từ ngoài biển thổi vào làm cho tôi nhớ cái hương vị mặn nồng của gió biển cũng ở quên hương mình.
153 - Bạn cứ về khách sạn đi, để Tâm về với mình. – Như xưng hô như thế chắc rằng có chuyện “ ngầm “ xảy ra rồi. - Cậu nói như đùa, Tâm đi với tớ thì phải về với tớ – Bạch Yến cươngnghị.
154 - Ăn nhanh lên còn về, trễ rồi anh ạ – Em thúc tôi. - Cái gì cũng phải từ từ cho cháo nó nhừ chứ. – Tôi trêu em. - Thôi, ông tướng ơi – Em tủm tỉm cười.
155 - Ê, tâm chó – Tiếng gọi vang dội của lũ bạn cờ hó, tiếng thất thanh này không của ai khác ngoài thằng Sang. - Ơ. . – Tôi giật mình, ngoái đầu về phía bên phải.
156 Thằng này chẳng khác nào một con ma. Đến ngay cả Bạch Yến nàng cũng giật mình huống chi là tôi. - Tính sao nàng ? – Tôi nhả bàn đạp chạy từ từ. - Thôi, kệ cậu ấy anh.
157 Tôi ngồi đấy trầm tư suy nghĩ một mình, đúng là tôi đã buông tay em rất nhiều lần, rất nhiều. Ngay chuyện trước mắt hôm qua, tôi đã biết mình sai. Lý trí tôi lúc đấy chỉ nghĩ đến thứ tình yêu mà em dành cho tôi, nghĩ lại em phải chịu biết bao nhiêu đau khổ mà tôi nào có biết đâu.
158 Đến khoảng tầm chiều tối, những liều thuốc mê tiêm vào người tôi mới được tan biết dần dần hòa quyện vào trong máu. Cả thân người mệt mỏi, ể oải như bị ai đè lên cơ thể gầy mò ốm o này.
159 Tôi nằm đấy vẫn không có tý phản xạ gì, giống như một người đang mê vào giấc ngủ ngon lành để xem Như thế nào. Chẳng biết tại sao tôi lại làm thế nhưng tấc cả đều do linh cảm của mình mách bảo.
160 Không thế lạnh lẽo của bệnh viện kèm với sự tĩnh lặng đột ngột của đêm khuya đen tối. Người con gái ấy đang đứng chỗ cầu thang, tôi thấy được đôi vai của em ấy cứ run bần bật, dù tiếng khóc không thành tiếng nhưng tôi biết rằng nỗi đau khổ của người con gái ấy da diết đến chừng nào.