141 Lúc này đây, nàng đã trả lời thật bình thản. Cho dù là ai cũng nhìn ra được, Tử Tô đã quyết tâm, đã không còn do dự áy náy giống như trước, cho nên, trong lòng mọi người cảm giác gì cũng đều có, nhưng tất cả mọi người thập phần đồng cảm.
142 Cự tuyệt, nói như vậy, Tử Tô rốt cuộc không thể nói thành lời, nàng đã vì một người nam nhân mà ba lần cự tuyệt, lúc này nói như thế nữa, nàng nhịn không được thở dài, mình có phải là người sợ hãi nam nhân, luôn cự tuyệt người khác hay không?
Cho nên, lúc này, nàng không biết nói như thế nào, nhưng, không thể phủ nhận, lời nói của Long Duệ, làm cho nàng có một chút điểm tâm động, dù sao trải qua chuyện của Long Triệt, còn có từ bản thân của Long Duệ nàng biết, nam nhân là không có khả năng không hoa tâm, chỉ cần hắn sau khi kết hôn chỉ biết một mình mình, toàn tâm toàn ý yêu mình thì được rồi.
143 Bảo tàng
“Đi. ” Đột nhiên, Long Duệ thần bí nhìn nàng cười nói, nắm tay nàng chậm rãi hướng phía trước bơi đi.
Tử Tô không biết hắn muốn làm gì, đành phải nghi hoặc tùy ý hắn nắm chính mình, tỉnh tỉnh mê mê bơi về phía trước, trong lòng tràn ngập tò mò.
144 Long Duệ vui vẻ nhìn hai mắt nàng tỏa ánh sáng ở bảo vật sờ tới sờ lui, yêu thích không buông tay,biết hắn mang nàng đến đúng rồi.
Tử Tô cũng không che dấu sự yêu thích của mình đối bảo tàng, ai khi đối mặt nhiều Bảo Bối vô giá như vậy trước mặt mà tâm lại không động? Nàng là người, không phải thần tiên, đương nhiên đã là con người thì cũng phải có một cảm xúc khát khao nào đó.
145 “Thật đáng yêu a. ” Nàng rốt cuộc thì nhịn không được, phát ra tiếng kêu kinh ngạc, quả thật muốn vươn tai sờ chú quái vật con mới sinh đáng yêu kia.
Tiểu hải kình cũng không sợ hãi bọn họ, vừa mở mắt đầu tiên liền nhìn thấy hai nhân loại, nó mê mang nhìn, đó là vô cùng thân thiết tiến lên, tiểu đầu cũng nghiêng về hướng Tử Tô lắc lư.
146 Đám hải kình này không dám tới gần Long Cung, chỉ có thể đứng xa xa nhìn, bất đắc dĩ trừng mắt nhìn tiểu hải kình đã muốn cùng Long Duệ, Tử Tô đi vào Long Cung, cuối cùng bồi hồi một lúc lâu sau, tất cả mới bất đắc dĩ rời đi.
147 lưu luyến không rời nắm chặt lấy tay của Tử Tô, không muốn buông ra, từ bên ngoài vẫn nắm chặt đến nội cung, mới không thể không buông ra tay nàng, cùng nhau ngồi xuống bàn.
148 Ăn uống no đủ nàng ngồi phịch ở trên ghế, mỉm cười nhìn hai tiểu tử kia, đột nhiên một đôi bàn tay to đặt trên hai vai của nàng phía trên nhè nhẹ xoa xoa, nhất thời cảm giác thả lỏng cùng thoải mái liền truyền đến.
149 “Tùy anh. ” Nàng nửa ngày, mới phun ra một câu bất đắc dĩ như vậy, sau đó ở các cung nữ hầu hạ, nàng tắm rửa, sau đó khoác lên người một bộ áo ngủ bằng tơ lụa, dưới ánh nhìn nóng bỏng chăm chú của hắn, nàng leo lên cái giường rộng vô cùng.
150 “Bảo Bối, con nói con cùng với tiểu hải kình trở về Kim Long Cung điện?” Long Duệ sáng sớm đi làm công sự, hắn mới vừa đi không bao lâu, Tiểu Long Nhi liền cùng tiểu hải kình hi hi ha ha vào đến, sau đó thế nhưng cùng nàng nói đến chuyện này, làm nàng không biết làm sao, kinh ngạc vạn phần.