1 Nằm vùng, theo đuôi, đổi trắng thay đen, đây chính là phóng viên giải trí Chử Đồng. Giải mã, cơ bắp, 'điên loan đảo phụng'*, đây chính là giáo sư Giản Trì Hoài.
2 Quyển 1: Nữ vương ngành giải tríKhu CBD phía Tây thành phố, một chiếc limo màu đen im lặng chạy xuống gara ô tô dưới tầng hầm. Đợi chiếc xe phanh lại hẳn, người đàn ông ngồi ở ghế lái phụ xuống trước, đẩy cánh cửa lớn ra, sau đó cung kính, khép nép đứng đợi một bên.
3 "Điện thoại của ai vậy?" Đúng vào lúc này, Giản Trì Hoài vừa lau tóc vừa từ trong phòng tắm đi ra. "Tổng biên tập. " Chử Đồng đáp lại, nhìn giờ rồi vội vàng tung chăn, bước xuống giường.
4 Tổng biên tập gào thét quát mắng Chử Đồng ngay trước mặt tất cả mọi người trong phòng làm việc: "Hôm nay cô bắt buộc phải giải thích rõ ràng cho tôi. Ảnh là do cô chụp, cớ làm sao bên Độc Gia cũng có?"Chử Đồng nhìn về phía màn hình máy tính, đầu óc nổ tung trong chốc lát.
5 Chử Đồng mím chặt môi, không dám ho he nửa lời. "Quả nhiên chính em tung ra ngoài. "Cô há hốc miệng, giải thích: "Anh nghĩ lệch* rồi. . . "*Còn có thể hiểu là: Anh hiểu nhầm rồi.
6 Chử Đồng vừa lau tóc vừa bật đèn lên. Người đàn ông để trần nửa người cũng ngồi dậy, sắc mặt vẫn đầy cao ngạo: "Em không muốn ngủ thì ra ngoài!""Sao anh lại làm mặt em ướt đầy nước thế này?""Tôi hạ nhiệt giùm em.
7 *Giải thích: Tên của Giản Trì Hoài trong tiếng Trung là 简迟淮 - Jian Chi Huai, khi đọc lên nghe sẽ giống như 简直坏 - Jian Zhi Huai (Thật là hư). Giản Trì Hoài dẫn Giang Ý Duy lên xe.
8 Nửa người Chử Đồng căng ra. Giản Trì Hoài cúi người, hai tay chống lên tay vịn bên cạnh cô, bao vây cô trong không gian nhỏ hẹp ấy. Cô cụp mắt xuống, nhìn thấy một chiếc cúc cổ được mở ra của người đàn ông: "Giản Trì Hoài, có một chuyện anh bắt buộc phải thừa nhận, có phải hôm nay đám phóng viên vây lấy anh đã ít đi không?""Đừng có đánh trống lảng, tôi cho em hay, tôi ghét nhất là loại người như em, vì cái gọi là 'tin tức' mà có thể vứt hết đạo đức ra sau lưng.
9 Chương 8: Không được để con bé khócTay của Giang Ý Duy chợt run lên, mí mắt vừa bị kéo ra giờ vô cùng đau đớn. Cô ta kinh ngạc nhìn Giản Trì Hoài, thấy ánh mắt của người đàn ông cũng đang chăm chú hướng về phía mình.
10 Nửa tiếng sau. "Á!!!"Một tiếng hét chói tai vọng từ trên gác xuống. Giản Trì Hoài gần như lập tức vứt tờ tạp chí trong tay xuống, cái bóng dài ngoằng vượt qua mặt Tưởng Linh Thục, cấp tốc lao lên gác.
11 Chử Đồng đi ra ngoài hai bước, đôi dép lê bằng bông giẫm lên nền đá thủy tinh có thể soi gương, một lớp ánh sáng giá lạnh phản chiếu sắc mặt có phần nhợt nhạt của cô.
12 Giản Trì Hoài chưa từng thấy Chử Đồng như vậy bao giờ. Anh đưa tay vỗ nhẹ vào mặt cô: "Sao vậy?""Có một minh tinh vừa chết. "Anh không tỏ ra quá kinh ngạc: "Trên thế giới này, ngày nào cũng có người chết.
13 Giang Ý Duy cứ thế giương mặt đón đòn ấy của Giản Trì Hoài, không trốn, không né, nửa bên má bỗng chốc ửng đỏ. Giản Trì Hoài nhạy cảm phát hiện ra điều gì đó, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Chử Đồng đứng gần đó đang tròn mắt sửng sốt.
14 Khóe môi Giản Trì Hoài thấp thoáng một nụ cười. Anh xuyên qua đám đông, đi thẳng lên bục giảng. Anh bắt đầu điểm danh nhưng vì số lượng quá nhiều, không thể nào điểm danh toàn bộ nên chỉ chọn một lớp bất kỳ như thường lệ.
15 Tính của Chử Đồng trước giờ vẫn là nghĩ ra việc gì là làm ngay việc đấy. Rời khỏi trường của Giản Trì Hoài, Chử Đồng lái thẳng xe về hướng Triều Dương Tân Thành.
16 "Ấy, ông đánh nó làm gì chứ!" Bên tai vọng tới tiếng kêu thất thanh của Lý Tịnh Hương. Dây thần kinh đau đớn của Chử Đồng càng lúc càng yếu ớt, da mặt thì mỏng như vậy, sao chịu nổi cái tát trời giáng đó.
17 Ngày hôm sau. Chử Đồng dang rộng hai tay, gần như chiếm hết hơn nửa chiếc giường. Cô đã nằm mơ, trong mơ cô đã 'ăn' giáo sư Giản. Cô cười đến nỗi vùi chặt đầu vào trong gối.
18 Edit: DGS*Beta: TNHChử Đồng bị đưa đến bệnh viện tâm thần, hai người kéo thẳng cô lên tầng hai, quẹo trái rồi đến trước một căn phòng, một trong hai người mở cửa ra rồi dùng lực đẩy cô vào, nhốt chặt bên trong.
19 Edit: DGS*Beta: TNHLồng ngực chợt như bị kích thích, mềm mại như hoa nở rộ. Nhưng Giản Trì Hoài vẫn kiềm chế, sắc mặt anh vẫn nghiêm lại, đứng đó không nói một lời nào.
20 Edit: MR Beta: TNH"Em đang muốn tôi thừa nhận thân phận của em sao?"Chử Đồng nghĩ thầm, người này phải tự kỷ đến mức nào mới nghĩ vậy? "Không phải vậy, em biết anh lấy em là do sự sắp đặt của bố mẹ, tuy rằng chính em cũng không biết tại sao bố mẹ nhất định muốn anh phải cưới em, nhưng em tôn trọng suy nghĩ của anh, anh không muốn công khai, em cũng đồng ý với anh.