21 Ánh trăng mười bốn sáng lồng lộng, giữa trời xanh tỏa ánh sáng xuống vạn vật đang im lìm trong giấc ngủ. Đã hai ngày qua, Trầm Kha cứ nằm vùi trong khách sạn nơi thị trấn cách Thiếu Lâm đại tự hơn hai mươi dặm về phía Nam với mục đích dò la tin tức một cách rõ ràng hơn về ngôi đại tự này.
22 Ánh tà dương đã khuất hẳn non đoài, Trầm Kha và Ngọc Nữ đã rời thị trấn nhưng thẳng tiến ra vùng ngoại ô theo con đường đất đỏ như khách ngoạn cảnh tìm nơi thanh tịnh.
23 Trầm Kha, Phổ Quang và Phổ Giác vừa bước ra khỏi gian biệt thất thì Trầm Kha hốt hoảng la lên: - Ủa! Sao thế này! Họ đâu cả rồi? Nhị vị trưởng lão chỉ còn biết đưa mắt quan sát một vùng phía trước mặt.
24 Đi khỏi được non một dặm thì cảnh sắc biến đổi dần dần. Chung quanh khôngcòn những cây phong xanh mà chỉ ngổn ngang những gộp đá, chập chùng giây leophủ kín, gai góc mọc còn nhiều hơn phía trước gấp bội.
25 Đã hai ngày lưu lại thị trấn mà chàng Lãng Tử Trầm Kha vẫn bặt tin của nàngNgọc Nữ. Chàng lẩm bẩm:- Nàng đột ngột ra đi giữa đêm khuya, chỉ lưu lại cho ta một mảnh giấy, nói lýdo có việc khẩn gấp nên phải ra đi, hẹn hai hôm sau sẽ gặp lại.
26 Con đường quanh co nhưng quá quen thuộc đối với lão Hắc y nên lão cứ đi vùnvụt. Trầm Kha cũng theo sát gót. Vừa đi chàng vừa quan sát và ghi nhận địa thếmột cách rõ ràng.
27 Đã mười ngày trôi qua. Chàng Lãng Tử Trầm Kha, một thân một ngựa đi khắp nơi nhưng vẫn khôngđạt được mục đích. Giờ đây, chàng ngồi tư lự trong một khách điếm nhìn qua cửasổ mà lòng hoang mang.
28 Ánh trăng lưỡi liềm đã tắt ngúm và khuất hẳn ở phía tây. Nền trời chỉ cònnhững ánh sao thưa. Vạn vật đều phủ kín một màu đen của đêm tối. Chàng Lãng Tử Trầm Kha lẩn mình qua những lùm cây, bờ cỏ nơi hoa viên.
29 Vừa ra khỏi chiếc cửa lớn của gian biệt lao, bỗng một giọng âm ma quát lên:- Hãy đứng lại!Cả ba người đưa mắt nhìn về hướng có tiếng gọi thì đã thấy một đám người lốnhố xuất hiện.
30 Khách giang hồ vẫn thường lui tới các thị trấn, chẳng những để lấy tin tức cầnthiết mà còn mua sắm các thực phẩm cho những ngày hành trình qua những vùnghiểm trở hoang vắng.
31 Ánh đuốc được đốt sáng lên, khắp hang đá được soi rõ ràng từng hang ngách. Hai bên bờ hang là những lớp đá và đất khô cằn lẫn lộn lồi lõm. Phía trên lại thêm những ụ đá nhô ra như những thạch nhũ không nhọn lắm.
32 Trầm Kha vội vàng chạy ngay đến bên Bá Đồng Nhi, miệng hỏi:- Thúc thúc bị nội thương có nặng không?Bá Đồng Nhi da mặt hơi nhợt nhạt nhưng vẫn gắng cười:- Hợp chưởng của ba lão già ấy thật khủng khiếp.
33 Đường vào Ngũ Sơn Trấn đã thấy nhiều khách thương qua lại. Thị trấn này thật sầm uất vô cùng. Dân số đông mà lại giàu có nên những dãy tiệm thật xinh đẹp.
34 Mặt trời đã lên cao. Những tia nắng gay gắt xuyên qua đám lá dày đặc của rừng già loang lỗ trên lớp lá khô. Núi rừng thật hoang vu tưởng chừng như không bao giờ có chân người đặt đến.
35 Trong cốc đạo giờ đây không còn thấy bóng môn nhân nào của ThiênToàn Bảo. Rồi Trầm Kha đi vào thêm một đoạn nữa thì ngôi cổ bảo đá hiện ra trước mặt làm tăng thêm uất nghẹn trong lòng chàng.
36 Từ lúc rẽ theo cốc đạo bên trái, Bá Đồng Nhi băng vọt đi. Hai bên cốc đạo cây cối um tùm, vách núi cheo leo. Bá Đồng Nhi cứ băng mình lao đi mà không thấy một bóng môn hạ nào của Thiên Toàn Bảo.
37 Khi mặt trời vừa lên tới đỉnh đầu thì cũng là lúc chàng Lãng Tử Trầm Kha thoát khỏi trận pháp bằng rừng thông. Không buồn nhìn lại phía sau, Trầm Kha dợm phóng người lao nhanh về phía tòa cổ bảo.