381 Tuy mỗi người cũng biết Diệp Khai một khi nóng tính thì cũng chưa hề tuân theo quy củ tôn lão kính hiền nhưng hôm nay khiển trách thẳng như vậy xác thực cũng làm cho người kinh hãi.
382 - Vô luận là đứng trên quan điểm quốc phòng mới hay vì mở rộng quyền nói chuyện của nước cộng hoà thì hàng không mẫu hạm đều là không thể không đóng. Diệp Khai thấy mình nói một phen, cuối cùng đã trấn áp được những người này nên dịu giọng:-Hải cương của chúng ta không chỉ là có mấy đảo đá ngầm san hô toàn phân chim mà còn là tài nguyên ngư nghiệp hải dương, cùng với quặng hiếm, dầu mỏ, là chỗ căn bản của một quốc gia hiện đạ.
383 - Diệp lão. . . . . . - Diệp lão khỏe. . . . . . - Diệp lão khỏi bệnh thật là việc vui lớn ah. . . . . . Từ khi Diệp lão gia tử xuất hiện, trong phòng tràn đầy các loại chúc mừng, tựa hồ trên mặt mọi người đều/ tràn đầy tươi cười thiệt tình, vì thế mà cảm thấy vui sướng.
384 - Cháu không có chuyện lại nhắc tới chuyện lão Trần gia làm cái gì? Sau khi về đến nhà, Diệp lão gia tử hỏi. Về chuyện này, trên thực tế đã xử lý, thượng tướng Lưu Bỉnh Chính đã lui khỏi vị trí phó thủ trưởng quân ủy.
385 Vừa rạng sáng ngày hôm sau, Diệp Khai đã đi Vân Hải cư. Sở đại tiểu thư đã sớm chờ ở dưới lầu, nhìn thấy Diệp Khai tới, liền hỏi:- Anh lại đi Liêu Đông rồi hả? - Anh cũng không muốn đi, chỉ có điều tình thế bức người mà thôi.
386 - Ah? Diệp Khai nghe xong, lập tức sững sờ, không hiểu nhiều lắm ý tứ của Sở lão gia tử là gì. Mấy lão đầu nhi đang lúc hào hứng, lại đưa lưng về phía Diệp Khai, không hề phát hiện hắn đến, chỉ lo nói chuyện năm xưa.
387 - Con trai Diệp Tử Bình?Lão Chu sau khi nghe, lập tức bừng tỉnh đại ngộ, nguyên lai là cháu trai Diệp Tương Kiền ah!Trên thực tế, đối với những người này mà nói, Diệp Tử Bình cũng không tính là người quen, mặc dù nói hôm nay Diệp Tử Bình đã là uỷ viên cục chính trị, bí thư thành phố Minh Châu ủy, nhưng đối với đám lão nhân như họ thực không phải là đối tượng nào quá chú ý.
388 Cũng khó trách lão Hạ cảm thấy nổi giận, lúc trước còn có thể cho rằng là Diệp Khai nói mạnh miệng, thế nhưng mà về sau nghe ngóng liền phát hiện là thật.
389 Qua một hồi như vậy, Diệp Khai hết buồn ngủ, đang nghĩ ngợi muốn đi chỗ nào giết thời gian, kết quả Sở Tĩnh Huyên lại gọi điện thoại tới. -Sao em không ngủ được rồi hả?Diệp Khai có chút kinh ngạc hỏi.
390 Vốn còn muốn muốn nếm thử cá nướng nhưng bây giờ như vậy nên hai người lập tức cũng không có khẩu vị. Mỗi ngày không biết có bao nhiêu người tùy ý đại tiểu tiện vào đập chứa nước Tùng Phong , chắc cá trong hồ cũng thoải mái không ít, nghĩ đến cái này, coi như là cá nướng đập chứa nước Tùng Phong ngon đến mấy thì Diệp Khai cùng Sở Tĩnh Huyên cũng không muốn thử.
391 Tâm tình của đồng chí Giang Thành nhất định là phi thường khó chịu, bởi vì những người kia đúng là ăn no không việc gì làm, lại chạy tới đòi vạch ra chuyện này.
392 Chuyện này kể từ khi hai lão đầu nhi triệu tập nhiều đồng minh nhốn nháo, sự tình đã không còn đơn thuần như ngày trước vẫn nghĩ. Nếu như nói trước đó chỉ là ân oán riêng tư giữa Diệp Khai cùng lão Chu và lão Hạ nên dẫn phát mâu thuẫn, như vậy sau một trận ồn ào, đã biến thành nhiều người bất mãn với chuyện thi hành thể chế chính phủ hiện tại.
393 Đi theo Diệp Khai làm việc rất tốt, đãi ngộ tốt, phúc lợi tốt, còn không cần lo lắng, chỉ cần làm tốt công việc của mình là được. Nếu còn tiếp tục hỗn trong quân đội, mặc dù có khả năng thăng chức, thậm chí tương lai phủ lên tướng tinh, nhưng những chuyện xu nịnh thật sự là quá nhiều, mặc dù Lê Tam có chút hâm mộ những ngôi sao vàng kia, nhưng khi nghĩ đến nếu mình vì nó mà chọn cuộc sống tranh đấu lục đục, đã cảm thấy không quá thực tế.
394 Nhìn thấy Vương Nhược Sơn rời khỏi, Diệp Khai mới đi ra. Sở lão gia tử thu hồi ánh mắt, nhìn Diệp Khai, đánh giá hắn một lúc mới hỏi:- Cháu đột nhiên chạy tới, không phải rỗi rảnh tới đây trò chuyện đi? Tiểu Huyên không có nhà, tìm lão nhân này có việc gì vậy?- Có một số việc không tính toán được, cháu tới xin chỉ thị một chút thôi.
395 - Chuyện của Vương Nhược Sơn, Diệp gia có thể ủng hộ, nhưng vị trí ở tỉnh Địa Bắc cháu cũng có một ít suy nghĩ. Diệp Khai suy nghĩ một thoáng, liền đưa ra yêu cầu của mình.
396 Lời nói của Sở lão gia tử rất nhanh được truyền khắp thủ đô. Đại khái có rất nhiều người cảm thấy có chút kinh ngạc, Sở lão gia tử tựa hồ chưa từng rõ ràng bày tỏ thái độ chán ghét ai công khai đến như thế.
397 Hạ Thiên Hải đi tới đi lui trong phòng, vô cùng lo lắng cho cháu trai của hắn. Kỳ thật ngoài miệng hắn nói thật dễ nghe, trên thực tế trong lòng cũng đang nổi trống, không biết lần này rốt cục Hạ Lâm đã phạm tội nặng đến bao nhiêu?Một tiểu trưởng phòng đều có thể bị bắt tới Ban kỷ luật thanh tra, hơn nữa còn là tầng cấp trung ương, chứng thật là làm cho người ta giật mình, cũng đủ nói rõ án kiện mà hắn phạm phải phi thường trọng đại.
398 Nhân viên công tác rất nhanh đã mang lên rượu cùng thức ăn, nhưng đều là những món thật đơn giản. Diệp gia đại đa số đều theo tác phong quân nhân, chỉ có điều tương đối nhu hòa hơn một ít, nhưng ở phương diện ăn mặc chi phí cũng không quá chú ý, vì vậy thức ăn chỉ cần ăn vừa khẩu vị là được, không đòi hỏi quá nhiều sắc hương vị, phải nói phục vụ trong Diệp gia vẫn tương đối nhẹ nhõm.
399 -Cháu lại có ý nghĩ gì sao?Diệp lão gia tử hỏi. -Cháu có một chút ý tưởng, nhưng cũng không phải là chuyện nóng lòng trong nhất thời. Diệp Khai hồi đáp:-Loại chuyện giải trừ quân bị này không có ba năm năm căn bản là không làm được, cháu phỏng chừng lần này bác cả nhậm chức bộ trưởng Bộ tổng tham mưu chủ yếu là vì giải quyết chuyện đại sự này.
400 Tuy Ninh Thiên Hòa đã đến Minh Châu công tác, nhưng hiện tại Ninh Sương vẫn lưu lại học đại học tại Giang Trung. Đúng như lời Diệp Khai đã nói, trình độ chuyên nghiệp nhạc cụ dân gian tại đại học Giang Trung xác thực vượt hơn một số trường học khác, rất nhiều truyền thống nghệ thuật được bảo lưu tại nơi này, âm nhạc truyền thừa cùng công tác phát triển vẫn luôn được tiến hành duy trì.