121 - Tiểu Lục, vừa rồi tôi ở ngoài hành lang nghe cậu và Tào Lãng nói chuyện. Xem ra cậu đối với xu thế phát triển của quốc nội chúng ta có thái độ thả lỏng?Lưu Bân công tác tại trung tâm nghiên cứu quốc vụ viện.
122 - Quyền sở hữu?Tào Dương đương nhiên cũng không phải loại người không hiểu ý. - Tiểu Lục, tư tưởng của cậu rất cấp tiến đấy nhỉ. - Không, không, anh Dương.
123 - Khai Thành, anh thấy thế nào?Đặt nhẹ nhàng xấp tài liệu lên bàn trà, người đàn ông mái tóc hoa râm, trên mặt với nét suy tư, ánh mặt nhìn vào trợ thủ của mình.
124 Qua đầu năm đã được ba ngày, hiện tại đã chính thức thu được ý kiến trả lời từ tỉnh và địa khu, chỉ sợ cũng đã tới lúc nên mở màn rồi. Nghĩ đến đây, Cù Tuấn liền không chịu nổi day day huyệt thái dương.
125 Nghe xong báo cáo của Cù Tuấn, An Đức Kiện không hài lòng lắm, nhưng anh ta cũng biết về cơ bản Cù Tuấn là theo ý đồ của mình đi tranh cử. Trong cán bộ cấp Phó phòng cấp phòng huyện Nam Đàn, người làm kinh tế giỏi không nhiều, là huyện nông nghiệp, mảng công nghiệp đại đa số đều là cán bộ xuất thân từ xã, thị trấn, đối với mảng nông nghiệp có lẽ coi như quen thuộc, nhưng nếu bàn đến thu hút vốn đầu tư và mảng kinh tế công nghiệp, có thể đi đầu, cũng chỉ có mấy người ít ỏi.
126 Nói một hồi cũng khiến Lục Vi Dân phải nhìn anh ta với cặp mắt khác xưa. Nếu là Trưởng phòng Công an hoặc là Phó trưởng phòng nói những lời này cũng không có gì là kỳ lạ, nhưng có thể từ miệng Từ Binh – một cảnh sát vừa mới vào làm được hai năm nói ra, thì cũng thật không tầm thường.
127 Bữa cơm này ăn khá thoải mái, Đồng Lập Trụ tuy rằng tính cách ngay thẳng mau lẹ, nhưng cũng không phải loại người không có đầu óc, có thể đi đến vị trí phó đội trưởng đội cảnh sát, chỉ dựa vào phá án bắt người cũng không được.
128 Đứng trên nghĩa địa, Lục Vi Dân ngáp một cái. Buổi sáng sớm tinh mơ đầu mùa xuân vẫn lạnh kinh người, sương trắng ngưng tụ thành từng đám trong không khí, rất lâu sau mới tan đi.
129 “Lốp bốp, lốp bốp”Âm thanh tiếng pháo kèm theo là màn sương khói màu lam cuối cùng cũng mất dạng trong không khí. Khu vườn hơi có chút cũ kỹ này được gắn thêm hai tấm biển mới khiến cửa vào của nó trở lên bắt mắt vô cùng.
130 - Chủ nhiệm Mã, ba thông một bình chỉ là điều cơ bản nhất, khu kinh tế mới không chỉ đơn giản như vậy là được. Tuy nhiên chủ nhiệm Cao đã làm lâu ở Ủy ban Xây dựng, về phương diện này cứ giao cho ông ấy, chắc chắn cũng không phải là vấn đề lớn.
131 Khi Lục Vi Dân ở Xương Châu hao tổn tâm sức tìm được khách sạn mà khách Hong Kong đang ở, đã là chiều ngày thứ hai rồi. Có được tin tức này của Hoàng Thiệu Thành, chiếm được tiên cơ không hề khó, nhưng chiếm được tiên cơ cũng không có nghĩa ổn thỏa nắm chắc thắng lợi, làm sao giành thắng lợi từ cuộc cạnh tranh, cũng là vấn đề khó khăn.
132 Giang Đạt Xương nhìn đoạn đường xóc nảy không kìm nổi nhíu mày, đây là Nam Đàm?Ông chủ yêu cầu mình đến Xương Giang tỉnh Lê Dương, phụ trách khảo sát điều kiện xây dựng nhà máy ở địa khu Hoài Sơn và Nam Đàm.
133 Tô Yến Thanh tức giận mắt không còn chút máu liếc Lục Vi Dân một cái, đứng dậy đi rót nước. Người này đúng là làm càn! Tuy nhiên vào thời điểm này, Tô Yến Thanh cũng chỉ có thể cúi đầu nghe theo.
134 Sau tết âm lịch đã được một hai tháng, Lục Vi Dân vẫn chưa gặp được Chân Ny. Hắn đi Xương Châu một chuyến, sau khi ở khách sạn điều tra tung tích của người đến từ tập đoàn Hoa Mỹ giảm mạnh liền lập tức quay về thu xếp.
135 Chiếc xe Thượng Hải cũ thả Lục Vi Dân và Tô Yến Thanh ở đầu cầu rồi rời đi. Chiếc xe Thượng Hải cũ này vốn là Hội đồng nhân dân huyện và Mặt trận Tổ quốc huyện dùng chung.
136 - Yến Thanh, những lời này không làm thương tổn đến tôi, nhưng sẽ làm thương tổn tới rất nhiều người khác. Lục Vi Dân khẽ mỉm cười,- Bậc cha chú hoài niệm không phải về những hồi ức nóng vội hay những sai lầm mà nhớ tới những hồi ức tốt đẹp, những hồi ức có thể làm cho người ta cảm thấy sung sướng.
137 - Haha, Vi Dân, đương nhiên không thể, cho dù là bọn họ mời. Lôi Đạt phá lên cười- Vi Dân, câu sau của cậu có phải là mặc dù khu Khai thác phát triển kinh tế Xương Châu không chào đón, nhưng Nam Đàn chúng tôi vẫn rất hoan nghênh chủ tịch Lôi đến đầu tư không?Hà Khanh nhìn Lục Vi Dân cười như không cười.
138 Thừa dịp Lôi Đạt đi toilet, Hà Khanh khóe miệng mỉm cười, thản nhiên nói:- Vi Dân. Tốt lắm, Lôi Đạt là người Bắc Kinh, nhưng cũng là một người đáng để giao phó.
139 Một nhà máy sản xuất linh kiện điện tử đến từ Quảng Đông và một xí nghiệp sản xuất vật liệu plastic đến từ Phúc Kiến, hai xí nghiệp này đến tham dự, quy mô cũng không tính là lớn, nhưng đối với Lục Vi Dân mà nói, quy mô không phải là vấn đề, đầu tư lớn nhỏ cũng không phải là vấn đề, chỉ gần có ý định đến khu Khai thác Phát triển kinh tế kỹ thuật Nam Đàm mà lại không trái với quy định pháp luật, Nam Đàm đều hoan nghênh.
140 - Diêu An, anh đừng có chụp mũ tôi tùy tiện như vậy, anh không dọa được người khác đâu! Đây là phục vụ riêng cho các anh chắc? Thật không biết xấu hổ mà còn lôi ra để nói, thật là vua thì yêu con trưởng, dân chúng thương con út nhỉ.
Thể loại: Kiếm Hiệp, Tiên Hiệp, Võng Du, Xuyên Không
Số chương: 50