101 Khi Tô Yến Thanh đi vào phòng làm việc, Lục Vi Dân đang xem quyển sách của nhà xuất bản khoa học quân sự xuất bản một cách rất hứng thú. Thấy Tô Yến Thanh tiến lại, Lục Vi Dân đặt quyển sách trong tay xuống, cười mỉm hỏi:-Về rồi?fi Hứa Dương đâu?f-Anh vẫn là nhàn rỗi à, bắt chúng tôi đi, một mình ngồi hưởng thụ trong văn phòng.
102 Mã Thông Tài sau khi nói xong sự việc xảy ra, lại tiếp tục nói đến phản ảnh của xã Song Phượng. Lục Vi Dân cũng cẩn thận hỏi thăm ý kiến của xã như thế nào.
103 - Anh dựa vào cái gì mà không cho tôi gặp Phàn Thiền chứ?vm Anh có quyền gì mà làm vậy?iv Chỉ bằng việc anh làm ở Phòng Công an huyện sao?v Chuyện của tôi và cô ấy anh có quyền xen vào à?voBị khí thế của đối phương áp chế có chút nao núng, nhưng nhìn thấy người bạn gái bên cạnh nước mắt rơi đầy, Hứa Dương cơn tức lại bùng lên, cũng không quản được nhiều thứ mà lớn tiếng ra ngoài.
104 - Tiểu Tần, thôi nào!s Cũng không phải chuyện gì lớn, bỏ qua đi!MsNgười đàn ông có gương mặt sắc nhọn chưa từng có hành động gì cuối cùng cũng lên tiếng, rõ ràng là thấy rằng việc này e nếu cứ tiếp tục làm ồn ào sẽ không thích hợp.
105 Khi thanh âm vang này lên, ba người kia cuối cùng cũng dừng bước. Lục Vi Dân thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhìn thấy một bóng người thấp lùn nhưng cường tráng đang bước nhanh đến, đi phía sau chính là Từ Binh và một người đàn ông khác.
106 - Quá vô sỉ!Cf Trên đời này làm gì có hạng người nhàm chán đến như vậy. Đây là thời đại gì?fT Chẳng lẽ vẫn còn xã hội phong kiến?fh Yêu ai là quyền tự do của người đó, tại sao lại có quyền ép buộc chứ?fh Quả thực là rất vớ vẩn!rf Người như vậy không ngờ lại có thể lên chức Phó đội trưởng chi đội cảnh sát hình sự phòng công an huyện, quả thật Trưởng phòng Công an huyện có mắt không nhỉ?rfTức giận đến sắc mặt trắng bệch, ngực của Tô Yến Thanh phập phồng theo từng cơn giận:- Hứa Dương, ngày mai anh đến phòng Công an để tố cáo.
107 Sau khi đợi Hứa Dương và Phàn Thiền đi khỏi, sắc mặt Tô Yến Thanh mới dịu lại, Lục Vi Dân tiễn Tô Yến Thanh về nhà trọ, Phòng nông nghiệp huyện có mấy phòng trọ đơn, Tô Yến Thanh thì ở tại đó.
108 Tần Hải Cơ trong khoảng thời gian này, tâm trạng không được tốt. Ông ta không thể nghĩ đến động tác của mình và Tào Cương chẳng những không có hiệu quả mà còn trở thành trò khôi hài trong mắt một số người.
109 Trong phòng hội nghị chỉ có âm thanh của việc lật giấy, ngẫu nhiên có người không cẩn thận cầm tách trà đụng phải dụng cụ che trà phát ra một tiếng trong trẻo khiến mọi người chú ý, ánh mắt vô tình chạm vào nhau rồi lại lảng đi, một lần nữa quay trở lại nhìn đám văn kiện, giống như trong đám văn kiện này có cái gì huyền bí khiến cho người ta phải bị cuốn hút vào.
110 - Dành riêng một mảnh đất lớn để quy hoạch, nói là để thu hút đầu tư. Cũng chính vì thu hút vốn đầu tư nước ngoài và các doanh nghiệp tư nhân đến cái gọi là khu kinh tế mới của chúng ta không phải chịu bất kỳ nhân tố nào từ bên ngoài nào làm ảnh hưởng để phát triển, chúng ta còn phải cung cấp cho bọn họ chính sách ưu đãi về thuế, hết giảm lại miễn.
111 Bao suy nghĩ cũng xong trong giây lát, Thẩm Tử Liệt ngước mắt lên, sắc mặt ấm áp, khẽ cười:- Quan điểm của phó Chủ tịch huyện Tào rất sắc bén, cũng đã đưa ra được một số vấn đề mà cải cách mở cửa của chúng ta đang phải đối mặt.
112 - Tiểu Lục, quan điểm của Phó Chủ tịch huyện Lã và anh như thế nào?Mao Dung tiếp nhận tách trà của Lục Vi Dân, cười nói:- Hôm nay, Phó chủ tịch huyện Lã xem ra rất hãnh diện.
113 Tần Hải Cơ này mới thu lấy uy thế, hừ mạnh một tiếng, khoanh tay xoay người đi-Tần Lỗi, anh cũng trưởng thành rồi, tự mình cân nhắc kĩ càng một chút, dự định đần độn lăn lộn cả đời như vậy? Sao không tính toán kĩ càng trong công việc làm ra chút thành tích đi?- Chú ba, làm sao chú biết cháu không nỗ lực? Mấy việc trong đội cháu đều đặt trong lòng, sếp Mã và sếp Ngưu đều biểu dương cháu mấy lần.
114 - Chị hai, sao chị đến đây vậy?Nhìn người phụ nữ đứng trước cửa, Lục Vi Dân có chút bất ngờ, khẩn trương chạy ra:- Chị mau vào đi!- Hừ, vậy mà tôi còn tưởng rằng cậu đã quên người chị hai này rồi chứ? Bộ Lê Dương cách Nam Đàm trăm núi ngàn sông sao? Chẳng lẽ không có nổi thời gian đến thăm chị à? Em đến Nam Đàm làm việc được bao lâu rồi?Bước vào trong phòng làm việc, người phụ nữ tóc ngắn đánh giá bốn phía xung quanh:- Đây là phòng làm việc của em sao? Chỉ có một mình em à?- Không, còn có một người đồng nghiệp nữa.
115 Tết âm lịch cuối cùng cũng đã đến. Các cán bộ ở cơ quan huyện tính toán cuối năm nay tiền thưởng được nhiều ít bao nhiêu. Lục Vi Dân cũng đã mua một chiếc vé máy bay, buổi chiều chuẩn bị bay đến Bắc Kinh.
116 - Vi Dân, được đấy, xem ra Đạt Quốc rất có cảm tình với cậu, khi nãy còn hỏi tôi có nỡ rời cậu không, bên khu Khai thác Phát triển kinh tế kỹ thuật bọn họ đang thiếu người trẻ tuổi xông xáo, có kiến thức như thế.
117 Lục Vi Dân trong lòng hơi chấn động. Thái độ thẳng thắn như thế của Thẩm Tử Liệt khiến cho hắn có chút cảm động. Tuy nhiên hắn cũng biết mình mới tham gia công việc được nửa năm mà đã được đề cử đến khu kinh tế mới nóng bỏng tay kia.
118 Bữa cơm gia đình rất phong phú, vui vẻ và hòa thuận. - Chú ba à, anh quyết định rồi, năm nay anh sẽ xin từ chức. Cơm nước xong, Lục Ủng Quân tựa lưng vào cửa sổ, hạ giọng ra vẻ thần bí nói.
119 Từ chiếc Boeing 737 đi xuống, ánh mắt Lục Vi Dân vẫn dừng ở trạm chờ số một sân bay quốc tế Bắc Kinh tầng trên, thời đại này ngay cả chổ đứng trạm số hai vẫn chưa có bóng dáng, càng không cần nói tới T3 “ Nổi tiếng xa gần” ở đời sauĐi ra phòng chờ, Lục Vi Dân liếc mắt một cái thì nhìn thấy Tào Làng thân hình cao to vạm vỡ, thời tiết thế này cũng mặc bộ đồ Tây màu đen, áo lông cừu cổ tim rất tinh tế, Lục Vi Dân cũng không nhận ra là hiệu gì, nhưng có thể khẳng định giá cả không rẻ.
120 Tào Lãng làm việc tại CCTV. Bởi vì nguyên nhân gia đình đặc biệt nên được phân đến phòng biên tập để làm công tác nghiên cứu phát triển. Y rất muốn làm phóng viên để cảm thụ cảm giác là một ông vua không ngai.