161 - Bí thư An, Phó bí thư Lâm đã đến. Thư kí nhẹ nhàng đi vào nói. - Ồ?An Đức Kiện hơi kinh ngạc, Lâm Thuận Lộc thường không đi làm sớm như vậy, trừ khi bên Hội đồng nhân dân có hội nghị, sớm như vậy đã đến tìm mình có việc gì?- Vậy anh mau mời Phó bí thư Lâm vào.
162 - Ừ, ra ngoài rồi, ở cơ quan chẳng có gì thú vị, cả ngày chỉ kiếm ăn rồi chờ chết. Tôi lại không muốn treo đầu dê bán thịt chó như người khác kiểu đó.
163 Đúng như Tô Yến Thanh đã dự đoán, tâm trạng Tào Cương vô cùng tồi tệ. Khi An Đức Kiện gọi y vào văn phòng hỏi tình hình dự án xí nghiệp giấy Khải Thiên, y còn rất vui mừng, nghĩ rằng An Đức Kiện chuẩn bị tăng cường đẩy mạnh dự án này.
164 - Chuyện gì thế này?Tào Cương nén cơn giận dữ trong lòng xuống, nhẹ nhàng đưa tờ nghị án chất vấn của Hội đồng nhân dân tới trước mặt Lục Vi Dân. Ánh mắt hung ác nham hiểm của y dừng ngay trên mặt Lục Vi Dân một cách gay gắt:- Hội đồng nhân dân huyện tại sao lại có thể nắm rõ về dự án xí nghiệp giấy Khải Thiên đến như thế này?Lục Vi Dân xem cẩn thận tờ giấy mà Tào Cương ném trước mặt mình với thần sắc không thay đổi, hơi nhíu mày:- Phó chủ tịch huyện Tào, ở trong này tại sao đến tình hình điều tra xử lý của Cục Bảo vệ Môi trường tỉnh đều có hết nhỉ? E là Hội đồng nhân dân huyện thông qua Ủy ban công tác của Hội đồng nhân dân địa khu để tìm hiểu từ Cục Bảo vệ Môi trường tỉnh?Tào Cương khẽ hừ một tiếng:- Tôi hỏi cậu Hội đồng nhân dân huyện tại sao có thể bỗng nhiên có hứng thú với dự án xí nghiệp giấy Khải Thiên?- Việc này tôi không rõ lắm.
165 - Vi Dân, anh có thể nhìn đi chỗ khác được không?Giọng điệu có chút quở trách nhưng cũng có thêm vài phần thân thiết, Tô Yến Thanh hai má ửng đỏ, cắn môi, hai tay cô bắt chéo ấn đôi vai mình.
166 Thân hình đầy đặn cân đối gần như không có chút gì che giấu lại hiển hiện ngay trước mặt Lục Vi Dân. Làn da nõn nà như lụa, dưới những tia nắng cuối cùng còn sót lại của buổi chiều tà, hiện ra một vẻ đẹp rực rỡ như nữ thần Vệ Nữ.
167 Lục Vi Dân phát hiện đây là lần đầu tiên kể từ sau khi trở lại thế giới này mình đã lâm vào tình trạng sa sút khó có thể tự mình thoát ra. Tô Yến Thanh đã đi, trước khi đi còn thoải mải tâm sự với mình một hồi.
168 Thấy Lục Vi Dân lắc đầu thở dài không nói, Thường Xuân lại càng thêm tức giận:- Vi Dân, tôi không quen nhìn thấy cậu ngại ngùng như vậy trong những chuyện thế này.
169 - Thật sự sắp phân chia rồi, phòng nông nghiệp bọn em cũng đang động viên, khuyến khích mọi người tự nguyện đăng ký đến Phong Châu. Vi Dân, em cũng không biết em có thể ở lại Nam Đàm hay không.
170 Sau khi ăn xong bữa tối được một lát, Trần Cương lẳng lặng biến mất, không cần nói cũng biết là đi tìm bạn gái. Trần Lam cũng lấy cớ rời khỏi, tuy rằng Trần Lam còn chưa tìm đối tượng, nhưng lại không thích lúc nào cũng ru rú trong nhà, rất có tâm lý thích làm trái lại với ý mọi người.
171 - Ha ha, điều này cũng bình thường. Phó chánh văn phòng Cao đã nghỉ ngơi lâu như vậy, đều là một mình Phó chánh văn phòng Tiểu Lục đảm nhiệm. Bây giờ cũng nên để cho cậu ta gánh vác một phần trọng trách được rồi.
172 Tuy nhiên có đôi lúc mọi người thường quá xem trọng bản thân, hoặc nói cách khác là quá khinh thường quyết tâm của đối phương. - Điều tới Ủy ban công tác Đoàn?Trên mặt Mã Thông Tài hiện lên vẻ giận dữ, y cố kìm chế sự bất mãn trong lòng, trầm giọng nói:- Chủ tịch huyện Tào, việc này có phải có chút không thích hợp hay không? Khu kinh tế mới lúc này mới vừa tháo gỡ được cục diện.
173 Giang Đạt Xương có chút thất vọng mà xoa tay với vẻ bực bội:- Cân nhắc toàn diện? Cái gì gọi là cân nhắc toàn diện? Tôi không thể hiểu nổi! Lẽ nào không có cách nào xoay chuyển sao? Phó chánh văn phòng Lục, tôi thấy Hoa Mỹ chúng tôi và anh hợp tác rất vui vẻ, hơn nữa đánh giá của Lâm Cẩm Ký và mấy xí nghiệp khác về anh cũng rất tốt.
174 Mê mẩn ngắm những đóa Hải Đường trong bồn hoa, tay cầm chén trà nhấp một ngụm, Lục Vi Dân cười tự chữa thẹn. Vốn tưởng rằng mình có thêm hơn hai mươi năm trải nghiệm thì có thể tung hoành ngang dọc, tay nghề điêu luyện, nhưng đến khi thực sự bước vào vòng xoáy này, mới phát hiện ra tất cả đều khác hoàn toàn một trời một vực so với những gì mình nghĩ.
175 Lục Vi Dân đi theo Lôi Đạt đến Quỳ Hoa Bình đã là sắp mười một giờ, đúng lúc cả công trường Quỳ Hoa Bình đang huyên náo, tưng bừng nhộn nhịp cả một vùng.
176 - Vi Dân?Chu Du Minh có chút kinh ngạc mà nhìn người thanh niên bước ra từ chiếc xe Mercedes-Benz, hình như là mắt mình có vấn đề. Nhưng chàng trai mới xuống đó không còn nghi ngờ gì nữa chính là Lục Vi Dân.
177 Thái độ của An Đức Kiện khiến Từ Hiểu Xuân và Trương Lập Bản đều trợn tròn mắt. Tửu lượng của An Đức Kiện không kém, bọn họ đều biết. Nhưng trong tiệc rượu bình thường, An Đức Kiện cực kỳ ít khi vượt quá ba chén rượu trắng, chỉ cần đến ngưỡng giới hạn ba chén là ông ta không uống nữa.
178 Lục Vi Dân cũng nghe thấy lời nói của Trương Lập Bản với An Đức Kiện, trong lòng hơi xao động. Trong trường hợp như thế này, chỉ sợ bất kể là An Đức Kiện hay là Từ Hiểu Xuân cũng đều không tiện ra mặt.
179 Đoàn người Lôi Đạt và An Đức Kiện từng người chào từ biệt. Lục Vi Dân vẫn ngồi xe Lôi Đạt rời khỏi, còn Từ Hiểu Xuân, Trương Lập Bản và Chu Du Minh thì đợi An Đức Kiện lên xe rồi mới đi.
180 - Cậu bị điều đến công tác ở Ủy ban công tác Đoàn?Chân Kính Tài hơi kinh ngạc mà đặt tờ “Nhật báo Xương Giang” trong tay xuống, ngước mắt lên nhìn hắn:- Cậu chẳng phải đang làm ở Khu kinh tế mới đó rất thuận lợi hay sao? Sao thoáng cái lại bị điều chỉnh, có phải xảy ra vấn đề gì không?Lục Vi Dân cũng biết chuyện này dù muốn giấu cũng không giấu được, huống chi hắn thấy đây cũng không phải là chuyện gì to tát cả, bình tĩnh gật đầu:- Lãnh đạo chủ chốt ở huyện điều chỉnh, có lẽ lãnh đạo mới có cách nghĩ mới thôi ạ.