41 Quách Hoài Chương cũng có phần chán ngán tính ngông cuồng kiêu ngạo của Trương Quân, nhất là trong lời nói của gã cố ý cạnh khóe mối quan hệ của mình và Lục Vi Dân, càng khiến y không vừa lòng.
42 Lục Vi Dân nói có chút trêu chọc, lập tức đã tháo gỡ bầu không khí cứng nhắc, bữa tiệc cũng có vẻ hòa hoãn dần. Trương Quân dường như cũng ý thức được thái độ của y có chút vấn đề, tốt xấu gì Lục Vi Dân vẫn là thư ký của Thẩm Tử Liệt, không cần phải vì một số chuyện không đâu mà làm ảnh hưởng, cho nên cũng xuống nước, anh đến tôi đi kính một ly rượu, Lục Vi Dân cũng không làm khó gì.
43 - Khi nãy hai người cười vui vẻ như vậy, là nói chuyện gì thế?Giữa Thư Nhã và Lục Vi Dân vẫn giữ khoảng cách hợp lý nhưng hương thơm thoang thoảng trên người vẫn bay vào mũi Lục Vi Dân, thậm chí còn có tác động mạnh hơn so với hương thơm ngào ngạt của Hà Lâm lúc trước.
44 Đầm Linh Tê không được coi là lớn, cũng chỉ mấy trăm mẫu, núi non diễm lệ, ánh nước long lanh, đi nhanh một chút, vòng qua đầm một lần cũng không đến một tiếng.
45 Tuyến đường sắt Kinh Cửu ở phía đông từ Phổ Hưng đến Lê Dương, Cổ Khánh, Hoài Sơn. Trong sáu huyện phía bắc của địa khu Lê Dương sẽ đi qua ba huyện. Trong bảy huyện phía nam sẽ đi qua Hoài Sơn.
46 Xã Đông Pha là một xã nằm ở phía đông khu Đông Cố với dân số hơn hai mươi lăm ngàn người. Điều kiện giao thông rất kém, chỉ có một con đường duy nhất đến chính quyền xã Đông Pha mà thôi, sau đó thì không còn nữa.
47 Lãnh đạo quận Đông Cố và xã Đông Pha hiển nhiên đều không đem chuyện này coi như một chuyện đáng ngại, xem ra cũng chỉ cảm thấy thứ này chỉ cần kết trái liền ngắt lấy, khẳng định sẽ có người muốn, Thẩm Tử Liệt lại biết thứ này không phải lương thực, cho dù là lúc ấy địa khu và ở huyện khuyến khích mọi nhà gieo trồng, thậm chí xuống kế hoạch, nhưng không có nghĩa vụ đến thu mua thứ này.
48 Thẩm Tử Liệt ánh mắt sáng lên, gật gật đầu: - Tiểu Lục, cậu có cách gì hay?- Biện pháp hay chắc chắn hiện tại chưa có. Nhưng cũng phải thử mới được. Cũng giống như ngài nói Lê Dương bên này không thể gửi gắm hy vọng được.
49 Lục Vi Dân nhìn đồng hồ, thấy đã chiều rồi. Thừa lúc Thẩm Tử Liệt đang họp, hắn nhanh chóng đến hai xã bên khu Bạch Tháp. Tình hình số liệu và tình huống bên khu Bạch Tháp mà hắn biết cũng không được rõ cho lắm, cần phải đi thực nghiệm lại.
50 Cô gái kinh ngạc nhìn người đàn ông trước mắt, đầu cô ta tự cảm thấy choáng váng, giọng nói của người đàn ông dường như thay đổi lúc to lúc nhỏ, thất thường, cô bé không biết người đàn ông trước mắt vì sao đối tốt với cô ta như vậy, giống như người con gái trong xã bị xem là tai họa, ngay cả một vài đứa trẻ nhìn thấy mình đều nôn ra nước, vì sao người đàn ông này lại không hề ghét bỏ mình, hơn nữa đối tốt với mình như vậy?Lục Vi Dân cũng cảm thấy được cô bé trước mắt dường như có chút khác thường, trong ánh mắt hoang mang hỗn tạp một chút thần sắc khó hiểu.
51 Chu Du Minh ánh mắt sáng lên, không hổ danh là tốt nghiệp đại học Lĩnh Nam, lập tức có thể đưa ra một con đường mới. Y cảm thấy hình như Lục Vi Dân còn có điều muốn nói tiếp nên chỉ gật đầu, ra hiệu đối phương tiếp tục nói.
52 Lục Vi Dân nói qua một lần về tình tình hiện tại cho cô gái hiểu, trọng điểm nắm được là Nam Đàm hiện tại đang gặp phải một áp lực rất lớn, chuẩn bị phải tiêu thụ bốn trăm ngàn kg kiwi trong khi thị trường tiêu dùng ở trong tỉnh còn chưa có đào tạo cho tình huống này, việc phụ trách đem bốn trăm ngàn kg kiwi đi ra ngoài tiêu thụ lại càng có vẻ khó khăn hơn.
53 - Thường ca, chúng ta dù sao cũng phải làm. Chắc chắn là chúng ta có thể làm được việc này. Chúng ta cũng chẳng ham gì lãnh đạo khích lệ, nhưng ít nhất cũng phải chứng minh chúng ta không phải là không làm được việc đúng không?Lục Vi Dân vừa suy nghĩ đến tâm tư của đối phương vừa trầm ngâm nói:-Tìm đường thì chúng ta cùng tìm.
54 Tô Yến Thanh đối với người đàn ông cười nói tự nhiên trước mắt này càng ngày càng cảm thấy ngạc nhiên, trong đầu óc người kia dường như chất đầy ý tưởng nổi bật và chiêu số không tưởng, cô thậm chí không tin người này thật sự là vừa mới tốt nghiệp đại học.
55 Nhìn bóng dáng Lục Vi Dân và Chân Ny biến mất ở trước cửa, Nhạc Thanh thần sắc hỗn loạn nhìn chồng mình một cái. - Ông Chân, ông định để Lục Vi Dân và Chân Ny tiếp tục như vậy?- Có điều gì không thể?Chân Kinh Tài có chút không kên nhẫn nói.
56 Lục Vi Dân cảm thấy trong lòng nóng như lửa đốt. Ở Xương Châu này không có nhà ở đúng là một sự phiền toái. Muốn tìm một chỗ để ân ái cũng không có. Gia đình nào cũng có người ở nhà, mỗi lần ân ái đều phải đề phòng xem người nhà có thể trở về hay không, nên khó có thể tận hứng được.
57 - Chuyện gì đã xảy ra vậy?Lục Vi Dân sắc mặt u ám, trên thực tế thì hắn đã đoán ra. - Không có việc gì, Đại Dân. Diêu Chí Bân sớm xem tôi không vừa mắt thì cũng không liên quan đến cậu mà.
58 Khi Lục Vi Dân đặt những bức ảnh đã được chọn ra trước mặt Thẩm Tử Liệt và Chu Du Minh, Thẩm Tử Liệt và Chu Du Minh đều không kìm nổi bị những tấm ảnh này thu hút.
59 Lục Vi Dân biết rằng sự kiện trái kiwi lúc này có thể nói là một cơ hội rung động nổi bật. Có lẽ nó cũng có thể dẫn đến sự bất mãn và đố kỵ của một số người, nhưng sự kiện này thực sự không cho hắn bao nhiêu cơ hội để lựa chọn.
60 Lục Vi Dân có chút cười khổ, thâm niên cái gì? Trí nhớ của hơn hai mươi mốt năm kiếp trước có được tính là thâm niên không?- Yến Thanh, tôi không muốn đánh giá cái gì, cũng không có tư cách để khoa tay múa chân trước ai đó, nhưng tôi muốn nói lên một quan điểm, chúng ta phải nhìn thẳng vào sự thật, cứ mãi sa vào quá khứ hư ảo kia, không bằng làm đến nơi đến chốn, làm một vài việc có ích cho nước cho dân cho chính mình, không phải tốt hơn sao? Tôi nghĩ chúng ta đến Bắc Kinh lần này cũng chính là với mục đích này, có phải không? Lục Vi Dân tương đối thành khẩn nói: - Tôi luôn cảm thấy một câu nói rất hay, “Nói suông hại nước, làm thật hưng thịnh”.