21 Lục Vi Dân tự nhủ phải bình tĩnh, suy nghĩ xem như thế nào trong thời gian ngắn nhất tìm được Mạc Đạm. Những quán karaoke đó quy mô cũng không lớn, đều là một số người nhạy bén thấy xu thế bắt đầu phát triển là đi trước một bước.
22 Tiếng kêu thảm thiết bên này còn kinh động đến Tiêu Kính Phong đang còn tìm kiếm. Những tiếng bước chân dồn dập phía sau, rồi truyền đến tiếng gọi ầm ĩ của Tiêu Kính Phong:- Đại Dân, tìm được tên khốn kiếp đó chưa? Có việc gì xảy ra không?Bị tiếng kêu thất thanh của Tiêu Kính Phong, Lục Vi Dân lúc này mới tỉnh lại.
23 Không thể không nói những lời tên kia phát ra có phần là sự thật. Diêu gia ở nhà máy 195 cũng có chút thế lực. Dưới sự lộng ngôn của Diêu Bình và hai người hầu kia, cho dù hắn có nói Mạc Đạm bị cưỡng gian thì cuối cùng chỉ sợ người thanh bại danh liệt chỉ có thể là Mạc Đạm.
24 Ngồi trên xe bus, Lục Vi Dân tựa lưng vào ghế, nhắm mắt lại. Từ Xương Châu đến Lê Dương là 282km. Phía tây quốc lộ 331 là thị trấn Lam Đầu của Xương Châu, còn phía đông chính là thị trấn Kim Khúc của Lê Dương.
25 Lục Vi Dân kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt. Ít nhất trong ấn tượng của hắn thì bến xe trung tâm địa khu Lê Dương này vẫn không có gì thay đổi nhiều.
26 Gõ cửa nhà của cậu, người mở cửa là anh họ Trần Cương. - Tại sao giờ này mới đến? Ba của anh giận rồi đấy. Trần Cương giống như cha của anh ấy ở cái dáng cao gầy, lớn hơn Lục Vi Dân bốn tuổi.
27 Có chút hụt hẫng, Lục Vi Dân trực tiếp đến nhà ga, vốn muốn đến chỗ chị hai chơi nhưng sau đó lại quyết định đến Nam Đàm báo danh luôn. - Ô, lại là anh? Anh cũng đi Nam Đàm sao?Tô Yến Thanh bất ngờ kêu lên, nhìn theo người thanh niên đang khoác balo lên xe.
28 Lục Vi Dân đến phòng Nhân sự ở lầu một để báo danh. Thời tiết buổi chiều quả thật rất nóng bức. Trong phòng làm việc, chiếc quạt trần thổi vù vù xua tan cái nóng.
29 Thẩm Tử Liệt tửu lượng cũng không cao lắm, nhưng cũng có thể là do rượu Nam Đàm này quá mạnh. Trên bàn rượu, nếu như tửu lượng không quá hai ly thì trên cơ bản việc anh muốn thúc đẩy công tác sẽ không có hy vọng.
30 Sau 5h Lục Vi Dân trở lại phòng làm việc tìm Chủ nhiệm Chu. Nhưng Chủ nhiệm Chu nói cho hắn biết Bí thư Thẩm vẫn chưa trở về, khả năng là phải đợi đến sáng mai sẽ giới thiệu Lục Vi Dân với ông ta.
31 Phó chánh văn phòng kiêm Chủ nhiệm cơ quan sự vụ của Ủy ban nhân dân huyện Điền Lương là một người khá linh hoạt. Nhưng Thẩm Tử Liệt lại không thích người này.
32 - Phó Bí thư Thẩm, tôi nghe ý của anh là muốn giải quyết vấn đề Tam Nông hay là muốn có sự bố trí chiến lược có tính tổng hợp mới có thể thực hiện được.
33 Sáng sớm hôm sau Lục Vi Dân vừa rửa mặt súc miệng xong liền đến ngay văn phòng. Văn phòng Huyện ủy nằm ở tầng ba, là một bộ phận cấu thành của Huyện ủy, cũng đảm nhận vai trò là cơ quan chủ chốt tiếp thu và truyền đạt các quyết sách của Huyện ủy xuống cấp dưới.
34 Khi Chu Du Minh dẫn Lục Vi Dân đến văn phòng làm việc của Thẩm Tử Liệt để giới thiệu, không ngờ được rằng Thẩm Tử Liệt đã rất tùy ý, thậm chí có chút thân thiết khi nói chuyện với Lục Vi Dân.
35 Thẩm Tư Liệt vừa dùng cơm nước xong, đứng dưới bóng cây táo trong sân Ủy ban nhân dân xã Thạch Kiều, đứng khoanh tay cùng với Bí thư Quận ủy Thạch Cổ Tống Thành Hoa, Bí thư Đảng ủy xã Thạch Kiều Vu Liên Sơn, Chủ tịch xã Thạch Kiều Thạch Thừa Thái nghiên cứu thảo luận việc thu thuế nông nghiệp và nguồn tiền dự trữ đứng trước khó khăn cực kỳ lớn.
36 - Được rồi, ông Tống, quận Thạch Cổ của ông cũng không tính là kém nhất. Ông ở đây kêu ca vớ vẩn, vậy thì người ta ở mấy quận Đông Cố, Bạch Tháp thì làm thế nào?Thẩm Tử Liệt bật cười.
37 Mấy người đang nói giỡn trong phòng, đột nhiên nghe được ngoài cửa chính quyền xã vọng vào một giọng nữ thê lương:- Có người nhảy sông!Mấy người trong viện đều giật mình.
38 - Cho nên các anh liền để mặc cho chuyện xảy ra như thế? Có phải các anh cũng cảm thấy để cho cô bé chết là xong?Thẩm Tử Liệt lạnh lùng nói. Vu Liên Sơn và Thạch Thừa Nhận đều kinh hãi, vội lắc đầu phủ nhận:- Bí thư Thẩm, chúng tôi cũng không hề có kiểu suy nghĩ như vậy, chỉ là cảm thấy số cô bé quá khổ, trong xã này, cô bé thực sự cũng không thể tiếp tục ở lại.
39 Chiếc quạt điện thổi vù vù trong phòng làm việc, Lục Vi Dân cẩn thận đem tài liệu về phát triển kinh tế của Huyện ủy Nam Đàm trong ba năm gần đây xem qua một lần.
40 Nhìn thấy Quách Hoài Chương bước ra, Lục Vi Dân lắc đầu, trong lòng cười thầm. Tên tiểu tử này đi làm sớm hơn mình có một năm, nhưng xem ra thì quan khí đã nặng rồi, nghiễm nhiên muốn trở thành một con dê đầu đàn vậy.