41 Trên đời này có rất nhiều loại cao quý, hoặc là uy nghiêm không thể xâm phạm, hoặc là ưu nhã không thể nhục, hoặc là thánh khiết không thể ức hiếp. . .
42 - Quyển sách đó tên là gì nhỉ?
Đó là biện pháp Thẩm Mặc thấy được trên một bản tạp chí từ kiếp trước, cũng may trên tạp chí có ghi xuất xứ, y cũng không bị mất mặt, chắp hai tay nói:
- Hình như là [Di Kiên Chí].
43 Thừa dịp thời gian Thất ca bận rộn, Thẩm Mặc đi tới trước mặt nhị vị huyện thừa, nhẹ giọng hỏi:
- Không biết trận tỷ thí tiếp theo tiến hành khi nào?
Vương Lão Hổ đã sớm tức giận bỏ đi, ngay cả một câu dặn dò cũng không có.
44 Sáng sớm hôm sau, mọi người tề tụ tại bến tàu Sơn Âm, mang theo lòng nhiệt tình càng cao hơn, chờ đợi màn đặc sắc kế tiếp xuất hiện.
Lần này Thẩm Mặc quả nhiên không đến muộn, vẫn bận bạch sam, vẫn đi đến cùng với Thẩm Kinh.
45 - Xong chưa tiểu thư? - Họa Bình kinh hỉ hỏi.
- Ừh.
Ân tiểu thư hoạt động thắt lưng mỏi nhừ, uể oải nói:
- Ngày mai muội đưa bức vẽ này cho hắn đi.
46 Thẩm Mặc lại dùng ba tiền đồng mua một cái bánh bao, một chén đậu hũ hoa, còn được tặng thêm hai dĩa dưa muối, bưng trở lại bàn, bắt đầu từ từ ăn.
Họa Bình cầm tách trà ngồi đối diện, thỉnh thoảng khẽ uống một ngụm, hai mắt đăm đăm nhìn Thẩm Mặc, thầm nghĩ ăn cơm mà cũng nhã nhặn như thế, thật khó chịu mà.
47 Giang Nam nhiều sông nước, đặc biệt là Thiệu Hưng.
Cả thành Thiệu Hưng được dòng Trường Giang uốn lượn dịu dàng vây quanh. Sông nước mang đến cho thành nguồn linh khí, thành cũng cho sông nước sinh khí, thành sông nước gắn bó làm bạn, không thể chia rẽ.
48 Sau khi khiếp sợ, Họa Bình chu mỏ nói:
- Vịt bị luộc còn mạnh miệng, không phải cũng dùng biện pháp của tiểu thư đó sao?
Ân tiểu thư khẽ lắc đầu nói:
- Phía dưới chắc không giống vậy.
49 Con thuyền của Hổ Đầu hội buông xuống cầu thang mạn, Vương Lão Hổ tự mình đứng ở cửa thang, nghênh tiếp Thẩm Mặc và Thẩm Kinh lên thuyền.
Hai người cũng coi như không đánh không quen biết, tất nhiên là một phen tâng bốc cho nhau khiến người khác buồn nôn, mãi đến khi đối phương nghe chán chê, Thẩm Mặc mới cười hỏi:
- Không biết vị huynh đệ của ta đâu?
- Ôi, coi trí nhớ của ta đấy, mới vui mừng thì đã quên chuyện này rồi.
50 Trước mặt Lý huyện lệnh, Lữ huyện lệnh cũng không thể quá giả vờ giả tảng, trấn áp Thẩm Mặc rồi mới mở miệng nói:
- Ngươi tới đây là vì việc gì?
- Hồi bẩm đại nhân.
51 Giữa trưa tháng sáu, mặt trời nóng cứ như lò lửa, hai vị Huyện thái gia mới đi ra đầu đã đầy mồ hôi, đành phải lui đến dưới mái hiên để tránh ánh nắng.
52 Trong những tiếng trầm trồ, thuyền bè bốn xung quanh dần dần tản đi, Hầu huyện thừa đi thu xếp yến tiệc, Lữ huyện lệnh đi thay y phục, Diêu Trường Tử rốt cuộc cũng thấy lại ánh mặt trời.
53 Mọi người cười nghiêng ngả một hồi, nhưng không thể nói được là y sai.
Thấy lần này không làm khó được Thẩm Mặc, Lữ huyện lệnh cười khan một tiếng nói:
- Tới lượt bản quan rồi, đề mục là "đoàn đoàn viên viên, khiên khiên liên liên, thiên thiên vạn vạn, thiên nan vạn nan.
54 Những chiếc thuyền xúm đông xúm đỏ vây quanh tan đi, hoa thuyền của bọn Thẩm Mặc liền trở nên có chút cô quạnh.
Nhưng không khí ở bên trong thuyền lại náo nhiệt tới cực điểm.
55 - Thục sư của trường học Thẩm gia là vị nào?
Lý huyện lệnh hỏi, ông ta định chuyển chỗ ở cho Thẩm Mặc, để y tới trường học tốt nhất trong huyện.
- Nghe Thẩm Kinh nói.
56 Bốn tên thanh niên ngồi gần cửa sổ, tên nào tên náy mặt mày âm u, chẳng hề phù hợp với không khí trong tửu lâu.
- Tên tiểu tử này là bè đảng của Thẩm Kinh?
Một tên thanh niên trông khá anh tuấn, nhưng mặt hơi dài một chút hỏi.
57 Đợi y quay về, Thẩm Hạ không còn vẻ nghiêm nghị vừa rồi, cười ha hả:
- Triều Sinh đúng là biết giữ gìn thể diện cho vi phu.
Thẩm Mặc dở khóc dở cười:
- Hôm nay cha đỡ hơn chưa?
Thẩm Hạ gật đầu:
- Người có chút sức rồi, đoán chừng mấy hôm nữa có thể xuống đất đi lại.
58 Thẩm Mặc lại hỏi đã đi khám đại phu chưa, cha Trường Tử nói:
- Đã đi khám rồi, không thiếu chân không thiếu tay, không có bệnh tật gì cả.
Trường Tử đi lại trong phòng mấy vòng, để Thẩm Mặc thấy mình không sao cả, còn gãi đầu cười:
- Thẩm Kinh mua mười cáo bánh bao, ta ăn liền một hơi tám cái.
59 Mặt trời xế bóng, ráng đỏ đầy trời.
Chính vào lúc công trường nghỉ ngơi, dọn hàng đóng cửa, công nhân và người làm qua lại vội vã, nóng lòng trở về nhà nghỉ ngơi.
60 Thẩm Mặc nói rất vô trách nhiệm:
- Xem sao đã, làm gì có lời thì làm.
- Trường Tử, chúng ta không nên xen vào thì hơn.
Thẩm Kinh lắc đầu:
- Có số tiền này đủ cho chúng ta ăn uống một năm rồi.