21 Sau một hồi giằng co, cuối cùng Hoa Trứ Vũ đã thắng. Nàng thấy Tiêu Dận cầm tay nàng lên, bắt đầu chỉnh lại các đốt ngón tay bị bẻ gãy. Động tác của Tiêu Dận rất điêu luyện thuần thục, bẻ xương đã thành thạo nối lại cũng không kém, xem ra đã được rèn luyện không ít.
22 Tiêu Dận không nói được lời nào lại rót thêm một chén rượu, nâng chén ngửa đầu uống một hơi cạn sạch. Lông mi đen dài, che đi một đôi tử mâu sắc bén, khí lạnh quanh thân dần dần bộc phát ra ngoài.
23 Hai người cơ thiếp vốn không hề chú ý tới Hoa Trứ Vũ, giờ nghe thấy Bạch Mã phu nhân hỏi như vậy, mới dời tầm mắt khỏi người Tiêu Dận nhìn về phía nàng.
24 Thoáng chốc, cả đại điện lặng ngắt như tờ, trong lòng Hoa Trứ Vũ trầm xuống. Nàng dừng bước quay đầu nhìn lại, chỉ thấy những thị nữ hầu hạ trong điện đều dùng vẻ mặt kinh hoàng nhìn chằm chằm vào nàng, trong mắt như thầm nói một câu: “Cô xong rồi……”Hoa Trứ Vũ thật không biết đã xảy ra chuyện gì mà khiến Tiêu Dận đang tình chàng ý thiếp, ân ân ái ái lại có thể tức giận tới mức này.
25 Tư tẩm quả thật là một công việc nhàn hạ, chỉ cần trải chăn đệm mỗi tối trước khi Tiêu Dận đi ngủ, rồi gấp chăn đệm cho gọn gàng sau khi hắn tỉnh dậy.
26 Đêm. Hoa Trứ Vũ thông qua khung cửa sổ, nhìn ra ngoài sân. Trong sân có một gốc cây cổ thụ nở hoa chi chít, dưới ánh trăng nhấp nhô như sương mù lúc ẩn lúc hiện.
27 Hồi Tuyết dẫn nàng vào trong một căn phòng, đây là một phòng nhỏ ở ba người một lúc, bày biện cực kỳ đơn sơ, không bằng một phần căn phòng nàng ở khi còn làm tư tẩm, nhưng nàng vẫn rất vui mừng.
28 Giống như bị đấm trúng một quyền cực mạnh, trong tim sinh ra một cảm giác đau đớn sắc nhọn. Đầu óc mê muội, mọi thứ trước mắt trở nên mơ hồ, bên tai yên tĩnh không một tiếng động, thế giới trước mặt nàng nháy mắt đã biến thành một đống hỗn độn.
29 “Dừng tay!” Một tiếng quát đột ngột vang lên, thân vệ Lưu Phong và Hồi Tuyết đã chạy ra ngoài hành lang. Tất cả thị vệ thả kiếm vào vỏ, nghiêm nghị lùi lại.
30 Lương Châu là một tòa thành cổ hùng cứ ở Tây Cương đã mấy trăm năm. Tuy nói đây là nơi hoang vắng, dân cư thưa thớt, nhưng lại là nơi biên thùy, tường thành vô cùng kiên cố, vững chắc.
31 Làm xong hết những việc này, Hoa Trứ Vũ cũng không rảnh rỗi ôn chuyện cũ với Đan Hoằng, nàng đi thẳng vào trong phòng, gục đầu dựa vào chiếc gối mềm mại, nặng nề ngủ một giấc, nàng thật sự rất mệt.
32 Chỗ Hoa Trứ Vũ đang đứng lúc này là lầu ba quán trà Mãn Xuân, đây là chỗ Bình Lão Đại bao lại từ tay người khác sáng sớm nay. Dù đang đặt mình trong quán trà, nàng không hề uống lấy một ngụm, chỉ đứng yên lặng bên cửa sổ, chăm chú nhìn xuống dưới.
33 Tên tuổi của Ngân diện Tu la ở Lương Châu, không ai không biết, không ai không hiểu. Dù sao, hắn không chỉ là anh hùng trên chiến trường mà còn là một thiếu niên đầy phong độ.
34 Có nằm mơ Hoa Trứ Vũ cũng không ngờ được, đợi đến khi nàng chạy tới chỗ tụ họp bên ngoài thành, Bình Tây hầu Hoa Mục đã vĩnh viễn nhắm hai mắt lại. Nguyên nhân cái chết là trúng độc.
35 Dưới ánh trăng bạc treo trên bầu trời đen thẫm là hoang mạc mênh mông bát ngát. Cả trời đất một màn yên tĩnh, chỉ có tiếng vó ngựa của nàng nện xuống âm vang.
36 Hoa Trứ Vũ nằm mơ, trong giấc mơ có rất nhiều gương mặt, có người quen cũng có người không quen mơ hồ chớp lên trước mắt nàng, mà cuối cùng tất cả bọn họ đan vào nhau thành một hình ảnh đậm màu đỏ tươi, đầy thê thảm, bi thương.
37 Hoa Trứ Vũ và Hồi Tuyết cũng không chạy đến chiến trường, vì khi đến giữa đường, các nàng đã gặp những binh sĩ Bắc Triều lui về. Trận chiến này, bọn họ đã thua.
38 Loại cảm giác này khiến Tiêu Dận khó chịu trong lòng, thật ra có thể nói, từ khi gặp gỡ người con gái này, trong lòng hắn chưa từng cảm thấy thoải mái.
39 Phía trên một sườn dốc, Hoa Trứ Vũ đang đứng ở đó, từ trên cao nhìn xuống có thể thấy rất rõ tình hình chiến sự. Hai quân xung phong liều chết hợp lại một chỗ, giống như hai đóa mây đen hợp lại trên nền tuyết trắng, sau đó dung hòa lẫn nhau.
40 Hoa Trứ Vũ đi theo Hồi Tuyết ra ngoài thiên điện, ánh sáng mặt trời phủ một màu đỏ nhạt lên dáng người mảnh khảnh của nàng, quần áo lay động, cả người nàng giống như một đóa phù dung nở rộ trong sớm mai, loại phong thái đẹp đầy an tĩnh này nổi bật giữa chốn phồn hoa, giống như nàng đang tách khỏi trần thế.