161 Hoa Trứ Vũ buồn bã bước ra ngoài. Có những tình cảm, không phải nói thay đổi là thay đổi được. Nhưng nàng cũng biết, Hoa Mục vốn không phải người nhẫn tâm đẩy dân chúng vào cảnh nước sôi lửa bỏng mà không cân nhắc gì.
162 "Bệ hạ. . . . . . Ninh Đô cũng thất thủ sao?" Ninh Đô là nơi nằm gần Ung Thành nhất, sau Ung Thành, e rằng mục tiêu của quân phản loạn chính là Ninh Đô.
163 Hoa Trứ Vũ đỡ Tiêu Dận ngồi xuống gốc cây, xé một mảnh áo trên người băng bó vết thương cho Tiêu Dận. "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, sao lại bị thương tới mức này?" Hoa Trứ Vũ nâng cánh tay Tiêu Dận lên, băng bó vết thương đang chảy máu lại.
164 Dù đã là cuối hè nhưng thời tiết vẫn nóng nực như cũ. Giữa trưa, trời nắng gắt làm cây cỏ cây ỉu xìu rũ lá. Duy chỉ có những chiếc lá sen phủ đầy mặt hồ kia lại mang đến vẻ tươi mát.
165 Tháng mười một, Hoàng Phủ Vô Thương tới Bắc Triều đón dâu. Vết thương của Tiêu Dận cũng đã khỏi hẳn, Hoa Trứ Vũ liền theo đội ngũ đón dâu trở về Nam Triều, đến tháng chạp này nàng sẽ sinh em bé, mà nàng không muốn sinh con ở Bắc Triều.
166 Mức độ phát tác cổ độc càng lúc càng thường xuyên, thời gian Cơ Phượng Ly hôn mê cũng càng lúc càng nhiều. Mỗi lần nhìn hắn ngủ thiếp đi trên giường, nàng rất sợ hắn cứ ngủ như vậy mà không tỉnh lại.
167 Gần đây Lam Băng vô cùng buồn bực, chứ không phải buồn bực bình thường. Từ sau khi có được cặp Long Phượng kia, hoàng thượng luôn đắm chìm trong cảm giác gia đình ấm áp, mọi việc trong triều đều dồn hết cho hắn.
168 Bên ngoài cửa sổ, ánh trăng sáng vằng vặc. Bên trong nhà, ánh đèn chập chờn, say đắm lòng người. Cơ Phượng Ly ngồi phê duyệt tấu chương, Hoa Trứ Vũ nằm trên giường đặt tên cho hai đứa nhỏ.
169 Hoa Trứ Vũ múa một vòng kiếm, chim chóc trong rừng hoảng loạn vỗ cánh bay ra ngoài, những bông hoa mới nở rộ trên cành rơi xuống như mưa. Nàng thu kiếm lại, nhận lấy khăn trong tay Lộng Ngọc lau mồ hôi trên trán rồi khẽ hỏi: "Hoàng thượng đã về chưa?"Lộng Ngọc lắc đầu bẩm báo: "Vẫn chưa về ạ!"Hoa Trứ Vũ khẽ nhíu chân mày, cầm kiếm quay về Đào Nguyên Cư.