41 Triệu Phùng Thanh khóc một lúc.
Giang Tấn nghe tiếng cô nức nở nên ra ghế sau ngồi, mở laptop lên rồi tiếp tục công việc của minh.
Hai mười ngày trước, hắn bận đến mức đầu óc quay cuồng, nên quyết định sẽ dùng mười ngày này để nghỉ ngơi.
42 Bữa sáng của nhà họ Giang luôn diễn ra vào sáng sớm.
Vì sáu giờ bà nội Giang sáu đã dậy rồi. Sau khi vệ sinh cá nhân xong xuôi, bà thường hay đi dạo một lúc rồi ngồi trước khoảng sân nhà chính.
43 Sở dĩ Tương Phù Lị gọi cuộc điên thoại đó là vì cô cảm thấy bản thân có thể sẽ bị Tôn Chính đánh chết ở đây mất.
Cú đạp ấy khiến cô đau như muốn ngất đi.
44 Giang Tấn rất lạnh lùng, hắn không đáp lại câu nói của Viên Táo.
Hắn cứ đứng đó im lặng chờ Vương Thần tới.
Về phía Thắng ca và Triệu Phùng Thanh nói chuyện với nhau cũng không có động tĩnh gì lớn.
45 “Có phải em đang cảm thấy có bạn trai như tôi rất tuyệt không?” Ngay cả Giang Tấn cũng không nhận ra, câu vừa rồi của hắn mang đậm hương vị dụ dỗ.
“Không phải.
46
Giang Tấn nghe cô nói thế liền hỏi lại: “Em đau chỗ nào?”
“Đau đầu. ” Triệu Phùng Thanh ôm chặt cổ hắn, gục đầu vào gáy hắn. Chỉ cần hắn hít vào hay thở ra cũng ngửi thấy mùi vị của hắn.
47 Triệu Phùng Thanh nghĩ đến những bài báo tình ái ướt át, vì thế liền lo lắng muốn xóa video kia ngay lập tức, nên những chuyện khác cũng chẳng để ý nhiều nữa.
48 Người phụ nữ trung niên nói ào ào một hơi, sau đó bà vẫy vẫy tay, nhờ bà chủ quán rót thêm một chén trà.
Khi bà chủ cầm chén trà tới, còn bưng ra thêm một bát cháo hải sản.
49 Triệu Phùng Thanh rất có hứng thú với câu chuyện thiếu niên bất lương ngày xưa của hắn.
Nhưng Giang Tấn thật sự không phải một người có khiếu kể chuyện.
50 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Về chuyện bệnh không tiện nói của đàn ông ấy, một khi truyền ra ngoài sẽ gây ảnh hưởng xấu.