1 Đổng Hiền là nhân vật chính trong câu chuyện “tình yêu cắt áo” của Hán Ai Đế rất nổi tiếng. Ai Đế vì Đổng Hiền đã cam tâm tình nguyện bỏ đi không ít những người đẹp trong hoàng cung để sủng ái một mình ông ta, thậm chí còn muốn đem giang sơn nhường lại cho ông ta.
2 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Đổng đại nhân, không hay…không hay…thật sự không hay rồi, bệ hạ…bệ hạ đã băng hà a!” Thái giám nội cung thê lương bẩm báo
“…Vậy sao? ta hiểu rồi…” Người được nghe cơ hồ bình tĩnh đến lạ thường
“Đổng đại nhân? Người…thật sự không sao chứ…” Lão thái giám khẩn trương hỏi, cho là hắn nhìn nhầm đi.
3
“Tiểu Hiền!!” Một giọng nữ lảnh lót vang lên trong sân trường đại học D. F
“ChuHủ a!! Sao cô lại ở trường tôi vậy??” Đổng Hiền xoay người, nhìn thấy chủ nhân giọng nói kia mà kinh hãi hỏi
“Người ta là nhớ anh mà!!~~~~~~~~~~~~Cho nên mới chuyển trường đây này! Tôi hiện tại đang theo khoa quản lý kinh tế đấy, lúc nào rảnh rỗi cứ đến tìm tôi nhé!! Thôi chết, đến giờ vào học rồi, tôi phải đi liền đây, bye bye!!”
“Được, gặp lại sau! Haizzz…”Phiền phức cuối cùng cũng đi
“Tiểu………………….
4
“Ưm…ưm…Rio a…Chậm một chút…Em… Em… Sắp không chịu được rồi…”
Trên chiếc giường lớn, một đôi nam nữ đang triền miên quấn chặt lấy nhau. Nữ nhân kia thật sự là đang ý loạn tình mê mà, còn tên nam nhân trước sau vẫn giữ bộ mặt lạnh lùng.
5
Thời gian trôi rất nhanh, không lâu đã đến trưa. Đổng Hiền sau khi làm quen với công việc, nghĩ rằng thời gian cũng đã là giữa trưa, cứ nên nghe theo lời Kỳ Dương mà đến báo cho Lưu Hân…
“Cốc…cốc…cốc” Đổng Hiền trước tiên lễ phép gõ cửa, thế nhưng vẫn mãi không thấy động tĩnh gì.
6
“Ôi…Đầu của tôi!” Lưu Hân bỗng ngồi sụp xuống đất, ôm lấy đầu của mình, dáng vẻ cực kì đau đớn.
“Hân, Hân, anh không sao chứ? Có cần lập tức đến bệnh viện không?” Đổng Hiền nôn nóng.
7
“Ngày mai, vị hôn thê của tôi sẽ đến để bàn chuyện hôn sự của chúng tôi”
Anh ấy muốn kết hôn sao…Anh ấy sẽ có vợ rồi sẽ có con sao…? Vậy hẹn ước của chính mình cùng anh ấy là thế nào?… Anh ấy đã quên đi cả rồi sao?… Nếu không muốn cùng nhau tái hợp, kiếp trước sao lại thề non hẹn biển làm gì? Chính là châm chọc mình hay sao? Không… Sẽ không, anh ấy không phải là người như thế! Anh ấy là…
“Đổng Hiền!” Một giọng nói lớn vang lên phía sau, cắt đứt dòng suy nghĩ của Đổng Hiền.
8
“…Chuyến bay 317 sắp cất cánh, mời tất cả hành khách lên máy bay…”
Sân bay không ngừng phát loa thông báo, Lưu Hân đang ngồi trong đại sảnh sân bay, lúc lại nhìn thời gian các chuyến bay đang chạy nhảy trên bảng điên tử, khi thì nhắm mắt lại, tựa hồ đang suy nghĩ điều gì…
“Hừ, nhìn cái bộ dạng của hắn kìa!” Chu Hủ trốn ở một ngách cách đó không xa, âm thầm quan sát Lưu Hân, vừa nhâm nhi đồ uống vừa thấp giọng nói, “Chả có việc gì, thế mà lại ngồi đó diễn trò là cho ai xem đây?!”
“Tiểu Hiền, rốt cuộc là hắn có điểm gì mà cậu lại yêu thích chứ?!” Một bên lại là tiếng trách cứ của Từ Ngôn.
9 Lưu Hân trông bọn họ đã đi xa, cũng không bần thần tiếp tục đứng đó, chậm rãi tiến đến xe của mình. Ỷ Á ngồi trong xe chờ đã lâu, vừa nhìn thấy Lưu Hân ngồi vào bên tay lái, cô lập tức ôm chầm anh.
10
Lâu thai đảo ảnh nhập trì đường.
Thủy tinh liêm động vi phong khởi
Mãn giá sắc vi nhất viện hương. (*)
Tôi… là ai? Đây là đâu…? Lưu Hân đang đứng trên một đài cao, nhìn quanh bốn phía, một cung điện hoa lệ, được bố trí cực kì tinh xảo, màu sắc thập phần sang trọng, những… thứ này rất quen thuộc, hình như… thật lâu thật lâu trước đây đã từng thấy qua…
“Bệ hạ, bệ hạ!” Một thanh âm bén nhọn vang lên từ bên ngoài sân.
11
Lưu Hân lái xe đến công ty, vừa dừng lại đã thấy một chiếc xe với biển số xe quen thuộc… Quả nhiên lão già chết tiệt kia đã tới!
Sau khi đỗ xe, đang định bước vào thang máy chuyên dụng để lên lầu, nhưng ngay thang máy lại trông thấy người mà mình không muốn gặp nhất.
12
“Kỷ tổng, thế nào rồi? Ông nhìn thấy hắn rồi chứ?” Trên màn hình máy tính hiện lên rõ ràng mấy chữ này.
“Gặp rồi… Thật sự là một mỹ nhân a!” Kỷ Khải Đằng nhanh tay gõ bàn phím, hồi tưởng lại cuộc gặp gỡ hôm nay với Đổng Hiền, khuôn mặt nhìn màn hình không khỏi toát ra một nụ cười quỷ dị.
13 Hôm nay là ngày học cuối cùng trước khi nghỉ hè, mà theo trường quy định, tất cả học sinh phải đi học đầy đủ vào ngày này để nhận phiếu điểm. Đổng Hiền cũng nhân cơ hội này để đến thư viện trường mượn một vài cuốn sách viết về công việc của mình hiện tại.
14
Tin tức về việc kết hôn của Lưu Hân thông qua báo chí đã truyền khắp hang cùng ngõ hẻm, ai nấy đều không quá ngạc nhiên, dù sao những đám cưới kiểu như vầy cũng đầy rẫy ra, chỉ có điều…
“Cái tên khốn này, tôi chém chết hắn!” Chu Hủ toàn thân khoác lên mình một bộ lễ phục, tức tối ném tờ báo vào bàn cơm.
15
Lối vào nhà Đổng Hiền không rộng lắm, Lưu Hân đành đỗ xe ở khu nhà đối diện, bước đi một đoạn đường, cuối cùng tới được cửa nhà Đổng Hiền…
“Ở đây sao…?” Đúng là anh đã nhớ rõ địa chỉ, chính là nơi này, nhưng có vẻ quá đơn sơ đi!
Lưu Hân âm thầm nhận xét, bước nhanh vào trong, đi lên lầu ba, đi đến phòng của Đổng Hiền, lịch sự gõ cửa, nhưng lại không thấy trả lời.
16 Sau khi xin nghỉ cả một ngày, cơn sốt của Đổng Hiền rốt cuộc cũng lui xuống. Sáng sớm ngày hôm sau, anh vội vã đến công ty, một tay ôm đống tài liệu, một tay cầm theo hộp cơm giống thường ngày.
17 Đến buổi trưa, đã dự định cùng Kỳ Dương dùng bữa, nhưng ngoài ý muốn, anh ta lại báo rằng có việc, đang cùng Lưu Hân tại phòng làm việc bàn bạc vài vấn đề, bản thân mình cũng không muốn tiếp tục quấy rầy Kỳ Dương, Đổng Hiền quyết định tự mình đi đến một quán ăn nào đó gần công ty để ăn cơm.
18
“Đổng Hiền, Đổng Hiền!”
Thấy Đổng Hiền tiến vào phòng tổng tài đã lâu mà không thấy đi ra, Kỳ Dương lo lắng bước vào xem, ai ngờ lại có thể trông thấy cậu ta đang quỳ gối bên đống rác bụi bặm kia đến ngẩn người ra?!
Kỳ Dương gọi cậu ta hai tiếng, nhưng không hề thấy phản ứng lại, rơi vào đường cùng, Kỳ Dương đành phải tiến lên lắc lắc vai cậu: “Đổng Hiền, cậu không sao chứ?”
Bị anh ta đụng tới, Đổng Hiền như mới từ trong mộng tỉnh lại, quay đầu, nhìn thấy Kỳ Dương, bị dọa đến sửng sốt: “Anh Kỳ, sao anh lại ở đây?”
“Aizzz…” Kỳ Dương lắc đầu, “Tôi gọi cậu nãy giờ, lời này nên để tôi hỏi mới đúng, cậu đang ở đây làm gì vậy?” Vừa nói anh vừa chỉ cái đống rác bên cạnh Đổng Hiền.
19
Sau khi Kỷ Khải Đằng kết thúc mấy lời phát biểu giản đơn, lão ta công bố quyết định của chính mình – tất cả mọi người đều có thể lưu lại công ty tiếp tục làm việc, tiền lương vẫn như cũ, nếu không muốn tiếp tục thì có thể nghỉ việc, hoàn toàn không bắt buộc!
Đối với đại đa số nhân viên trong công ty mà nói, bất quá chỉ là thay đổi tổng tài mà thôi, chỉ cần tiền lương không bị hao hụt, những cái khác cũng không thay đổi là được, cho nên hầu như không ai xin nghỉ việc, chỉ còn Kỳ Dương cùng Đổng Hiền…
“Sao đây? Hai vị mỹ nhân quyết định thế nào?” Trước khi đi ông ta không quên hỏi hai người.
20 Xe đi với tốc độ nhanh nhất đến thẳng bệnh viện, dừng xe, Kỳ Dương dựa theo lời nói của Đổng Hiền trực tiếp đi thẳng vào tìm viện trưởng bệnh viện Tân Dự – Vương Mãng.