21 Theo yêu cầu của Vương Mãng, Kỳ Dương dùng tốc độ nhanh nhất liên lạc với một viện điều dưỡng được trang bị đầy đủ cơ sở vật chất, đặc biệt nó nằm ở khu vực ngoại thành hẻo lánh.
22 Thuốc an thần phát huy tác dụng làm cho Lưu Hân lần nữa ngủ thiếp đi, thế nhưng trận điên cuồng mãnh liệt vừa rồi không tránh khỏi quấy nhiễu những người xung quanh, may mà Vương Mãng và Phó hoàng hậu cực lực che giấu chuyện vừa xảy ra đối với những người hiếu kì, hai gã hộ lý cũng tranh thủ dọn dẹp lại căn phòng, đem hết đống đổ nát ra ngoài.
23
Trời ạ… Chuyện gì xảy ra vậy?
Không chỉ có Kỳ Dương, ngay cả Vương Mãng cũng đần ra, Lưu Hân vẫn tiếp tục hưởng thụ đôi môi Đổng Hiền, muốn ngừng nhưng không thể, Đổng Hiền lại có chút chống cự, nếu không phải bận tâm thân thể vô lực của Lưu Hân, anh sẽ mạnh tay đẩy ra!
“Có chuyện gì không?” Phó hoàng hậu đến cửa, lớn tiếng hỏi.
24
Kỳ Dương ngồi im lặng lắng nghe Phó hoàng hậu kể lại toàn bộ sự tình, anh gần như không thể tin được, thế nhưng nhìn dáng vẻ thành kính của vị nữ tu trước mặt tuyệt nhiên không thể nào là loại người dối trá được, như vậy… Chuyện tình này nhất thời làm cho anh không biết phản ứng như thế nào?
“Nói chung, mấy ngày này, xin anh hãy nhắm một mắt, mở một mắt (thấy chuyện trước mắt cứ làm lơ cho qua) để cho bọn họ hoàn hảo vượt qua có được hay không?” Đây là đề nghị cuối cùng của Phó nữ tu trước khi đi.
25
Sau đó, là chuỗi ngày nhàm chán, vô vị, thậm chí là cùng với sợ hãi! Ít nhất thì Kỳ Dương cho là vậy…
Mỗi ngày, bọn họ luôn phải liên tục để ý đến tình hình của Lưu Hân, anh căn bản không biết khi nào sẽ lên cơn nghiện, đến khi có thái độ điên cuồng lại khiến mọi người không thể tránh được.
26 “Hân, buông tôi ra được không?” Mắt thấy còn xíu nữa là chạm được điện thoại, hoàn toàn không nhận thấy được sự thay đổi, Đổng Hiền vẫn cùng Lưu Hân thương lượng.
27 Ngày hôm sau, tất cả mọi người đều không hề biết được chuyện tình tối hôm qua, ngay cả Lưu Hân cũng quên đi không còn một mảnh, Đổng Hiền âm thầm vui mừng, nhưng nửa thân dưới đau nhức vẫn lộ ra sơ hở.
28
Đổng Hiền im hơi lặng tiếng biến mất hơn nửa tháng cuối cùng đã trở về, thời gian ấy Chu Hủ và Từ Ngôn không cách nào gọi điện cho anh được, hôm nay thấy anh trở về, hai người tranh nhau ôm anh khóc lóc thảm thiết… Khóc đủ rồi, lập tức dẫn anh tới một nhà hàng, hỏi han đủ điều
“Tiểu Hiền, anh đã đi đâu vậy?” Chu Hủ ngồi bên trái, lên tiếng hỏi trước.
29
Đến nơi, Lưu Hân không theo Đổng Hiền vào viếng mộ, chỉ ngồi lại trong xe hút thuốc, mở cửa sổ hé ra một chút để gió lùa vào, tầm mắt bất tri bất giác hướng về phía xa xa…
Biểu hiện hơn một tháng của Đổng Hiền ở công ty mà nói, thật ra cậu ta hoàn toàn vô hại thế thôi, thế nhưng vì sao bản thân mình đối với cậu ta một chút ưa thích cũng không nổi dậy chứ?
Nghe Kỳ Dương nói, cậu ta vì mình đã hi sinh rất nhiều thời gian cùng sinh lực, theo lý tự mình hẳn là nên tràn đầy cảm kích mới đúng, nhưng… Chỉ cần vừa nhìn thấy khuôn mặt của cậu ta, trong lòng lại không thoải mái, không, đúng hơn là chỉ cần nghĩ đến cậu ta, sẽ rất khó chịu, cảm giác của bản thân thế này rất khó miêu tả, từ khi mình sinh ra cho đến nay, chưa bao giờ trải qua a!
Nghĩ nhiều như vậy, tay anh bất giác đưa lên che miệng, cái loại cảm giác rầu rĩ lại xảy ra nữa rồi…
“Ưm…” Không đúng, cảm giác hôm nay càng kỳ quái hơn, ngực buồn bực nương theo với đau lòng, hình như trong thân thể có vật gì đó muốn nảy ra thì phải!
Điếu thuốc trên tay Lưu Hân rơi xuống đất, anh hai tay khó chịu mà đè lên huyệt thái dương, thân thể dựa vào lưng ghế, tận lực áp chế “vật kia”
“Đáng ghét, rốt cuộc là cái gì vậy?” Nhắm mắt để bóng tối bao trùm, anh phát điên, hét lớn.
30 Vô dục tắc cương, vô cầu tắc cường (Không mong muốn thì sẽ cương trực, không mưu cầu thì sẽ kiên cường), một người biết tự thỏa mãn thì cuộc sống có thể rất khá —— Đổng Hiền cho là vậy, từ nghĩa trang trở về, sau này, quan hệ của anh cùng Lưu Hân đã chân chính trôi vào quá khứ, vứt bỏ tâm tình bi thương của chính mình, anh có thể trôi qua mỗi ngày đều tràn đầy năng lượng.
31
“Chết tiệt, lũ ăn hại, mẹ nó, đều là một đám ăn hại!” Kỷ Khải Đằng đối với đám người đem Đổng Hiền quay về hết đánh lại đấm không ngừng, mãi cho đến khi hả giận mới thôi!
Lúc này, lão ta thở hồng hộc, đôi mắt tàn khốc nhìn về phía Đổng Hiền, một tay chế trụ cằm anh, hiện ra một dáng cười quỷ dị: “Hắc hắc, tiểu mỹ nhân!”
Đổng Hiền liếc nhìn hắn, cương ngạnh quay đi: “Ông ít chạm vào tôi đi!”
“Ai, mỹ nhân cáu kỉnh như vầy chính là chuốc khổ vào thân a!” Hắn ngoài cười nhưng trong không cười, nhẹ giọng khuyên bảo: “Cậu đem giấy tờ đưa cho con bé kia, hiện tại bây giờ nên lấy công chuộc tội rồi, đem về cho tôi đi!”
Tiếp nhận điện thoại Hắc Lang đưa cho: “Gọi điện cho Lưu Hân, bảo hắn đem giấy chuyển nhượng đến đây!”
Đổng Hiền nhàn nhạt liếc nhìn điện thoại, bỗng nhiên buồn cười nói: “A… tôi gọi cũng vô dụng, lẽ nào ông không biết, tôi và anh ta đã không còn liên lạc sao?”
“Đừng giả ngu nữa!” Bất hảo mà túm lấy cổ áo Đổng Hiền, “Hai người lúc trước đã gặp mặt, chớ nói với tôi rằng ngày đó là để chia tay a, cậu cho tôi là tên nhóc ba tuổi à?”
Thật là tiếc a, ông đúng là đã trông thấy hai người bọn họ chia tay… Không đúng, phải nói bọn họ chưa từng có một bắt đầu đúng nghĩa…
Đổng Hiền cười nhạo bản thân, biểu tình kia lập tức rơi vào mắt lão già Kỷ, không nghi ngờ gì là đổ thêm dầu vào lửa, phẫn nộ lần thứ hai bốc lên!
“Mẹ nó, ngươi cư nhiên còn có thể cười!” Phẫn hận mà ném Đổng Hiền té rạp ra đất, đầu giày cứng nhắc hung hăng đá vào bụng Đổng Hiền.
32
Ỷ Á tay cầm túi văn kiện chạy trối chết, vừa chạy vừa thỉnh thoảng quay lưng nhìn phía sau, rất sợ có người đuổi theo… Thẳng cho đến khi kiệt sức, cô bắt buộc phải dừng lại, thở gấp tựa vào vách tường ngồi xổm xuống…
Lúc này trời đã chạng vạng, cuối cùng cũng có tâm tư mà nhìn cảnh vật xung quanh, cô không ngừng quan sát: “Hừ… Hừ… Nơi này là… đâu?”
Một nơi rất yên tĩnh, không hề có một căn nhà đồ sộ hay to lớn gì cả, lại cũng không có chợ hay đường phố sầm uất, ở đây suy cho cùng là đâu…
“Là ai? Ai đang ở đó?” Một thanh âm của nữ vang lên.
33
“Reng reng!” Điện thoại vừa mới ngắt, lập tức lại vang lên, Lưu Hân tức giận mà lôi điện thoại ra, giọng điệu vô cùng kém: “Alo, người nào?!”
“Là tôi, Vương Mãng.
34
Từ Ngôn là người đầu tiên phản ứng, chỉ thấy anh lập tức hướng phía cổng mà đi: “Tôi đi tìm Lưu Hân đến đây!”
“Cậu chờ một chút!” Chu Hủ vội che trước mặt anh ta, “Cậu đần à, Tiểu Hiền được đưa đến bệnh viện nhiều ngày rồi mà hắn chưa từng đến liếc mắt một cái, cùng lắm chỉ cho thuộc hạ đem vài đồ dùng cần thiết đến, như vậy đã nói rõ rằng không muốn gặp Tiểu Hiền, cậu còn đi tìm hắn làm gì hả!”
“Nhưng Tiểu Hiền muốn gặp hắn, nếu như không thấy được hắn… Tôi thực sự không biết Tiểu Hiền có thể sống sót không!” Từ Ngôn rất lo lắng, anh là vì Đổng Hiền mà lo lắng!
Nhận được điện thoại báo rằng đã tìm được Đổng Hiền, anh rất phấn khởi, thế nhưng không bao giờ nghĩ đến, khi anh chạy đến bệnh viện, lại nhìn thấy cảnh tượng khiến người khác xót thương…
Mùi thuốc khử trùng nồng nặc trong không khí, tiếng bước chân y tá gấp gáp không ngừng, Từ Ngôn nhìn Kỳ Dương cầm vỏn vẹn cái áo của Đổng Hiền đặt lên giường bệnh, Vương Mãng khoác một chiếc áo blouse trắng, bọn họ trao đổi gì anh nghe không rõ lắm, ánh mắt chỉ một mực tập trung trên giường bệnh.
35
“Xin lỗi!” Ỷ Á che mặt khóc, hiện tại đối mắt với mọi người, ngoại trừ lời này ra, cô cũng không biết nói gì.
“Hừ, bớt mèo khóc chuột đi, mục đích của cô không phải đạt được rồi sao? Lưu Hân chọn cô, cô hẳn là nên trở về phấn khởi chuẩn bị làm cô dâu đi!” Chu Hủ châm chọc.
36 Chậm rãi mở ra… Đổng Hiền từ trong phong thư rút ra một chồng ảnh chụp… lật lại xem, từng tấm từng tấm, sắc mặt Đổng Hiền ngày càng kém, đến tấm cuối cùng, thân thể anh không tránh khỏi mà run rẩy.
37
Ngồi trên một chiếc xe khác Đổng Hiền không quan tâm đến tình hình xung quanh, bản thân một mực trầm tư, mồ hôi từ huyệt thái dương trượt xuống cổ áo thẳng đến hai tay đang nắm lại trên đùi, không biết có phải đường xá gập ghềnh hay vì lí do gì mà thân thể anh không ngừng run rẩy…
Trong đầu những hình ảnh lẻ loi lộn xộn hiện lên, anh không thể nắm bắt được, còn có lời nói của Lưu Hân cùng những người khác, anh cũng không thể nghe rõ!
“Cậu à? Cậu à?” Tài xế thấy anh khác thường, lên tiếng kêu.
38
Đổng Hiền đứng ở thảm hồng, nhìn Lưu Hân từng bước từng bước tiến đến… Anh rất muốn tiến lên, sau đó kéo anh ấy rời khỏi nơi không thuộc về bọn họ ngay thời điểm này, thế nhưng trông thấy vẻ mặt Lưu Hân… Không đúng, người này…
“Đổng Hiền!” Lưu Hân đứng trước mặt anh, giọng điệu thành khẩn: “Cậu cứu Ỷ Á, còn giúp đỡ tôi, tôi thực sự rất biết ơn cậu!”
Không đúng, người này, giọng điệu sao lại thế này, lời nói rất khách sáo a, anh ta là ai vậy? Anh ta đâu phải Lưu Hân!
“Hôm nay là hôn lễ của chúng tôi, rất hoan nghênh cậu đến tham dự!” Lưu Hân tiếp tục: “Thế nhưng vì sức khỏe của cậu… Nên chúng tôi không mời cậu, bất quá cậu đã đến đây cùng bạn bè, vậy thì cứ ở lại dự lễ, khi nào kết thúc hãy dời đi!”
Anh ta đang nói gì thế? Vì sao không thể nghe được nữa? Bên tai đều là tiếng nổ vang…
Đổng Hiền rõ ràng sững sờ, nét mặt biểu tình không hiểu, nhìn thẳng Lưu Hân, ánh mắt từ tràn ngập chờ mong hóa thành bi sầu thảm khóc, anh đã không biết làm thế nào nữa rồi.
39 “Cô cút đi cho tôi, ngay lập tức biến đi!” Thanh âm trầm thấp của nam nhân vang lên, lộ rõ vẻ bén nhọn, không chút lưu tình giáng một cái tát làm cho vợ mình té ngã trên mặt đất.
40 Từ khi tại hôn lễ nhìn thấy Đổng Hiền chờ mong cùng mất mát, sắc mặt phẫn nỗ cùng tổn thương, Lưu Hân phát hiện ra chính mình không thể bình thường được nữa.