Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Phong Thả Đình Trú

Thể loại: Đam Mỹ
Số chương: 59
Chương mới nhất: Chương 58
Cập nhật cuối: 8 năm trước
Edit và Beta: Tịnh YênThể loại: Đam mỹ hiện đại, ngược luyến tàn tâm, trọng sinh, HE or BE tùy cảm nhậnNhân vật: Lưu Hân — Đổng Hiền ( Hán Ai Đế — Đổng Hiền).

Danh sách chương Phong Thả Đình Trú


Chương 40

41 Kết quả là hai người đến siêu thị tay xách nách mang một đống đồ, đem đến một khu nhà nhỏ gần đó… Bước vào, đi thẳng lên lầu ba, cước bộ đến một gian phòng bước chân họ nhẹ dần.


Loading...

Chương 41

42 “Hoàng đế nên đánh thức người tình của mình…” Từ Ngôn ngồi bên giường Đổng Hiền mặc niệm, “Cậu nghĩ như vậy sao? Nếu như khi đó Lưu Hân đánh thức cậu dậy… Kiếp này cậu còn có thể si mê anh ta như thế này không? Thậm chí…”

“Ư…” Trên giường truyền đến thanh âm nỉ non, Đổng Hiền xoay người, vỗ vỗ cái trán, mắt chậm rãi mở: “Từ… Ngôn?”

Nghe thấy anh kêu tên mình, khóe miệng Từ Ngôn bất giác lộ vẻ vui sướng: “Ừ, là mình, ngủ ngon không?”

“Ừ” Đổng Hiền vân vê hai mắt ngồi dậy: “Mình ngủ bao lâu rồi?”

Từ Ngôn nhìn đồng hồ đeo tay, lại cố ý định thần nhìn mặt trời nói: “Không lâu, mới một chút thôi.


Chương 42

43 Ở sai lầm thời gian gặp gỡ đúng người, là một hồi đau lòng;

Ở đúng thời gian gặp gỡ sai lầm người, là một tiếng thở dài tức tưởi;

Ở đúng thời gian gặp đúng người, là cả đời hạnh phúc;

Ở sai lầm thời gian gặp phải sai lầm người, là một đoạn hoang đường;

Buông tha một người thật yêu mình, cũng không thống khổ;

Buông tha một người mình thật yêu, mới là thống khổ;

Yêu một người không yêu mình, lại càng thêm thống khổ;

Nếu là hữu duyên, thời gian, không gian cũng không là khoảng cách;

Nếu là vô duyên, cuối cùng gặp nhau cũng vô phương hiểu ý;

Mọi việc không cần quá để ý, lại càng không cần cưỡng cầu đi;

Khiến cho hết thảy tùy duyên thôi…

Phòng tắm nhỏ hẹp, gạch men sứ trắng, nước nóng không ngừng chảy, mọi thứ vừa quen thuộc lại vừa xa lạ…

Hôm nay Lưu Hân kết hôn, hôm nay chính mắt anh chứng kiến, hôm nay mong muốn của anh đã thực hiện… Thế nhưng, sau đó, anh nên làm gì? Sau đó, anh muốn cái gì? Sau đó, anh còn có gì?

“Tiểu Hiền…” Đổng Hiền yên lặng khác thường khiến cho Từ Ngôn cảm thấy sợ hãi, anh khẽ lay động thân thể cậu ấy, nhưng vẫn như trước không có được hồi đáp: “Tiểu Hiền, cậu trả lời đi, đừng làm mình sợ!”

Thân thể Đổng Hiền phảng phất một chút cảm giác cũng không có, mặc anh điều khiển, Vương Mãng bước dài đến, tách Từ Ngôn ra khỏi Đổng Hiền: “Từ Ngôn, bình tĩnh, để tôi xem thử!”

Anh là bác sĩ, lại còn là viện trưởng, Từ Ngôn tin tưởng anh, ngay sau đó liền thay đổi vị trí với anh, anh cho anh xem xét tình trạng của Đổng Hiền.


Chương 43

44 Song lan can bằng sắt cao ngất, tường trắng muốt, hành lanh dài yên tĩnh, không khí tươi mát, nơi này là bệnh viện Thánh Tức nằm ở ngoại ô thành phố, mặc dù gọi là “bệnh viện”, nhưng đa số mọi người biết đến là viện an dưỡng hơn, hay chính trong miệng người thường là “Viện tâm thần”.


Chương 44

45 “Cốc cốc” Cánh cửa của phòng Lưu Hân vang lên tiếng gõ.

“Vào đi!” Lưu Hân đầu cũng không ngẩng lên, vùi tay xử lý công việc của chính mình.

Kỳ Dương cầm một chồng văn kiện tiến vào, trên mặt thần sắc đặc biệt nghiêm trọng, đến trước mặt bàn làm việc Lưu Hân nhìn anh, Kỳ Dương không biết nên báo cáo công việc của mình như thế nào.


Chương 45

46 Nhận được câu trả lời, Lưu Hân không cần suy nghĩ nữa, lập tức lái xe rời khỏi, dọc đường nghênh ngang đi…

Lông mày nhíu chặt ngồi trên xe, lòng bàn tay đặt trên tay lái thấm đẫm mồ hôi, không rãnh rỗi bận tậm cảnh đẹp ngoài xe, anh hiện tại bây giờ trong đầu chỉ toàn là hình ảnh Đổng Hiền!

Đổng Hiền điên rồi? Còn phải đến bệnh viện Thánh Tức? Sao lại như vậy? Cậu ấy chẳng qua… chẳng qua đi đến hôn lễ của mình mà thôi mà, trước đó rõ ràng không có sự tình gì xảy ra… Cái gì cũng không… Suy nghĩ đến đây, anh nhất thời cả kinh, được rồi, trước đó vì cứu Ỷ Á mà bị người… Chẳng lẽ, có liên hệ gì sao?!

Nhớ mang máng chuyện đã xảy ra ở công ty, Đổng Hiền mỗi ngày luôn luôn đúng giờ đem cơm trưa do mình làm đến, nhưng không hề nghe cậu than phiền đây là cậu lấy tiền sinh hoạt tiết kiệm để làm, chỉ biết là mỗi đêm lấy hộp đựng cơm trống trơn về, cậu đều cười rất thỏa mãn, mà dáng cười ấy hôm nay nhớ đến cũng vẫn khiến người khác yêu mến.


Chương 46

47 Lưu Hân hơi bị sửng sốt, nhất thời không hiểu cậu đang nói cái gì, nhưng hai chân lại tự động đến đến bên giường cậu, Đổng Hiền ngồi ở nơi này có lẽ cảm thấy người lạ tiến đến theo phản xạ mà rụt người nhưng ánh mắt vẫn như cũ – không ánh sáng!

“Tôi có thể ngồi xuống không?” Lưu Hân nhẹ giọng thăm dò.


Chương 47

48 “Không phải, tôi…” Lưu Hân tự trên vách tường không biết nói gì để chống đỡ.

“Không phải cái gì? Anh còn muốn viện cớ gì? Anh còn muốn chối trả gì?” Phó hoàng hậu từng bước hướng về phía anh, “Lưu Hân, nghe tôi nói, anh đã khiến cậu ấy trở nên thảm hại thế này, xin anh đừng đến quấy rầy cuộc sống của cậu ấy nữa!”

Lưu Hân cắn răng một cái, cố lấy dũng khí hỏi: “Cậu ấy như bây giờ… Các người cho rằng… tốt sao?”

“Rất tốt!” Đây là cô, Vương Mãng, Chu Hủ còn có Từ Ngôn nhất trí như vậy: “Chúng tôi không có khả năng đem đến một Lưu Hân mà cậu ấy yêu sâu sắc, cũng chỉ có thể cho cậu ấy một giấc mộng đẹp thôi.


Chương 48

49 Phó hoàng hậu cho Lưu Hân ở lại chăm sóc Đổng Hiền, nhưng không nói rằng đã tha thứ cho anh. Lưu Hân tựa như cũng hiểu rõ ý tứ của cô, mỗi ngày đều tan làm sớm, hoặc thừa dịp rảnh rỗi đến thăm Đổng Hiền, giúp sắp xếp một vài việc vặt, kể từ khi Phó hoàng hậu hoàn tục cả ngày đều chiếu cố Đổng Hiền, ăn uống cũng ở bệnh viện, trong người cũng có chìa khóa phòng Đổng Hiền, nhưng dù sao cô vẫn là phụ nữ, săn sóc Đổng Hiền có lúc cũng có chút kiêng dè, loại chuyện này hiện tại cô giao toàn bộ cho Lưu Hân, hai người cũng rất ăn ý không hề nhắc đến chuyện này với ai.


Chương 49

50 Mắt thấy Đổng Hiền không ngừng rơi lệ, Lưu Hân lúng túng, anh chỉ có thể cầm khăn mặt liên tục lau nước mắt cho cậu, nhưng dường như tuyến nước mắt kia không thể khống chế được không hề có dấu hiệu chấm dứt.


Chương 50

51 Sáng sớm, nhận được tin từ Phó hoàng hậu, Vương Mãng đến bệnh viện, vừa vào cửa phòng liền trông thấy một màn đầy thú vị!

Đổng Hiền còng đang ngủ trên giường, Lưu Hân ngồi trên ghế bên cạnh, chăm chú nhìn cậu, nếu không biết rõ anh, Vương Mãng sẽ cho rằng đây là cảnh sát giám hộ ấy chứ!

“Lưu tổng, sao lại rảnh rỗi đến đây chơi đùa vậy?” Anh gõ cửa, trêu ghẹo mà hỏi thăm.


Chương 51

52 “Hướng lão gia, mời dùng trà!” Người quản gia đã sống hơn được nửa đời trong bụng thấp thỏm không yên mà mang nước lên.

Lui qua một bên, không khỏi lo lắng nhìn về phía tách trà trong tay lão gia, ngực mặc niệm: cậu chủ à cậu chủ, sao cậu vẫn chưa về vậy!?

Hướng lão gia tiếp nhận tách trà, nhìn kim đồng hồ một chút, sau đó nói với cháu gái của mình: “Tiểu tử Lưu gia sao một đêm vẫn không thấy bóng người đâu cả?”

“Chuyện này…” Ly trà trong tay Ỷ Á khẽ động, nước trà thiếu chút nữa tràn ra ngoài: “Có thể là công việc quá bận, đúng không, quản gia?”

Thoáng cái đã đẩy qua người quản gia bên này, ông biết rõ thiếu phu nhân rất muốn giúp cậu chủ, ông làm sao không giúp được, liền lập tức nói: “Đúng vậy, cậu chủ cũng thật là, dù sao bây giờ cũng đâu như lúc trước được, xin Hướng lão gia đừng lưu tâm.


Chương 52

53 Đến gần giữa trưa, Vương Mãng nhận được điện thoại, báo rằng bệnh viện xảy ra chuyện, rơi vào đường cùng đành phải rời khỏi đây sớm, trước khi rời đi anh nhiều lần hỏi Đổng Hiền, một mình được không?

Đổng Hiền rất biết lẽ phải mà bày ra cho anh dáng vẻ tươi cười, nói rằng chính mình một mình không có việc gì, hơn nữa nghĩ đến một lát tiên sinh kia sẽ đến, tự nhiên sẽ không có vấn đề gì đâu!

Được cậu làm cho thỏa đáng, Vương Mãng lần nữa sắp xếp lại đồ đạc torng phòng, nhẫn nại chờ Đổng Hiền chìm sâu vào giấc ngủ, anh mới lặng yên rời khỏi phòng, khóa kỹ cửa rồi lái xe đi khỏi…

Anh vừa đi không lâu, Hướng lão gia đã ngồi xe đến được bệnh viện, một vệ sĩ xuống xe trước mở cửa cho ông: “Lão gia, xin mời!”

Hướng lão già uy phong lẫm liệt đi xuống, nhìn hoàn cảnh lạnh lẽo chung quanh, không nhịn được cau mày: “Đúng la nơi này sao?”

“Vâng lão gia, đúng là đây!” Tên vệ sĩ trả lời.


Chương 53

54 Thỉnh thoảng gió lạnh gào thét vào mặt, cảm giác lạnh rét khiến toàn thân không nhịn được run lên, Đổng Hiền si ngốc ngồi trong chồi, trên tay là tấm chi phiếu tám trăm vạn nhưng chẳng biết vì sao mình phải cầm.


Chương 54

55 “Tôi mệt rồi. ” Đổng Hiền trong lòng Lưu Hân cảm thấy đặc biệt an tâm, mắt không chống chế được mà chậm rãi khép lại: “Tôi chờ Hân rất mệt mỏi, tiên sinh, tôi muốn đi ngủ…”

“Ừm… ngủ đi!” Lưu Hân nghẹn ngào, bàn tay to lớn đặt trên mắt Đổng Hiền: “Tôi sẽ ở bên cạnh cậu, đừng sợ!”

“Ư, trong mơ… Hân sẽ đến đón tôi…” Đổng Hiền yếu ớt ngã vào lòng Lưu Hân, khóe miệng mỉm cười tiến thẳng vào mộng.


Chương 55

56 Đường phố vắng lặng, thỉnh thoảng vài cơn gió lạnh lướt qua, người đi đường thưa thớt hẳn, có lẽ do cái lạnh giá này cũng nên, nhà hàng cao cấp nằm ở một góc thành phố cũng kém sức sống đi.


Chương 56

57 Mỗi lần tỉnh dậy, anh đều bên cạnh tôi nhẹ hỏi: “Thánh Khanh, ngủ đủ rồi sao?”

Tôi mỗi lần cũng cười đáp: “Đúng vậy, Hân dậy rất sớm nga?”

Lúc này anh sẽ cười thật tươi, cầm tóc tôi, đặt bên mép môi hôn: “Chu công đâu mị lực bằng Thánh Khanh, trẫm muốn sớm một chút nhìn thấy khanh, cho nên phải thức dậy!”

Tôi biết, có lẽ căn bản chỉ là gạt người, đối với anh không muốn tìm tòi chân tướng, chỉ cần anh và tôi đều vui vẻ, sự thật ra sao cũng không quan trọng.


Chương 57

58 Đổng Hiền ngơ ngác ngồi trên mái nhà, nhìn trời xanh trong xa nghìn dặm, không biết đang suy nghĩ gì, cậu hai chân đung đưa trong không trung, những người bên dưới trong lòng khiếp đản, chỉ sợ có chút không đúng cậu sẽ đi đời nhà ma.


Chương 58

59 “Cái… Cái gì” Lưu Hân không thể tin được những gì tai mình nghe thấy, đã đến mức này, anh ý thức được tính chất quan trọng của vấn đề: “Thánh Khanh, cậu…”

“Hân đối với tôi rất tốt, tôi không thể nào không nhớ được, nhưng những đau xót Hân dành cho tôi, tôi cũng không tài nào quên đi… Con người chính là thế đấy!” Đổng Hiền nở nụ cười hoài niệm:” Tôi không phải thánh nhân, tôi cũng biết hận chứ! Hận sự bạc tình của anh, hận sự bội tín của anh, tôi không nghĩ sẽ lừa dối anh, tôi thật sự không thể tha thứ cho anh, xin lỗi Hân à!”

Xin lỗi, lại là xin lỗi! Lưu Hân tiếc thương mà xoa nhẹ hai má Đổng Hiền: “Thánh Khanh không hề sai, nên xin lỗi phải là tôi, đúng vậy nên là tôi…”

Con người nhỏ bé ôn nhu này, dù rằng mình đầy thương tích, tổn thương nặng nề, đến cuối cùng, vẫn cứ tiếp tục không ngừng xin lỗi…

Đổng Hiền không hề né tránh sự đụng chạm của anh, chỉ lẳng lặng nhắm mắt, cảm thụ hơi ấm của đối phương… Thoáng thôi, chỉ thoáng chút thôi là được rồi, sau đó… Hết thảy sẽ có thể kết thúc!

Cùng lúc đó, mọi người bên dưới sớm đã kinh hồn bạt vía, Vương Mãng, Phó hoàng hậu, và đội cứu viện lần lượt đến đầy đủ, ngay cả Hắc Lang nghe được tin tức, cảm thấy có chút không an tâm về Lưu Hàng, cũng đặc biệt có lòng mà tới.


Loading...

Truyện cùng thể loại

Vị Lai Chi Bách Nhập Hào Môn

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 111


Bất Uổng Thử Sinh

Thể loại: Trọng Sinh, Đam Mỹ, Xuyên Không

Số chương: 22




Sửu Thúc

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 96



Chinh Phục - Lạc Dạ

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 50



Hẻm Sâu

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 25