121 Từ trên đài cao được tạo nên do chặt đứt hơn ngàn rễ cây quây lại, Phong Nhược suy tư nhìn xuống địa phương nông sâu khó lường ở phía dưới. Không biết chỗ này đến tột cùng là như thế nào? Ảnh hưởng của Tiên Thiên Mộc Sát này ra sao? Nếu không thì tại sao Khô Mộc Hải lại có quang cảnh như hiện tại?"Lần đầu tiên Phong nhược cẩn thận cân nhắc lướt qua hết toàn bộ tình hình gần đây, lúc trước hắn chỉ như một vị khách lạc đường chỉ lo tìm đường ra thôi, tuy nhiên trải qua việc bị Tiên Thiên Mộc Sát xâm lấn, nên hắn cảm thấy cần phải tìm hiểu kỹ hơn một chút.
122 Nói một cách chuẩn xác thì đó cũng không thể coi là một cái sơn động bởi vì xung quanh nơi này căn bản không có núi, thứ mà Phong Nhược đang nhìn thấy là một khối nham thạch cao đến mấy chục trượng, một nửa khối nham thạch này bị chôn trong lòng đất, còn một nửa khác nhô hẳn ra ngoài.
123 Mắt thấy mấy trăm con dơi ào ào bay tới như đám mây đen trên đầu, Phong Nhược không dằn được liền chửi đổng lên, nhìn tình hình lúc nãy hắn còn tưởng rằng đã may mắn trốn thoát rồi chứ, ai ngờ đâu lại bị dìm xuống tận đáy thế này, hiện tại có quá nhiều con dơi cấp bốn như thế, cho dù hắn có ba đầu sáu tay vẫn bị chết lên chết xuống mà thôi!Một lúc có đến mấy trăm con dơi đen thủi vừa thấy được Phong Nhược, lập tức chúng phát ra những tiếng kêu "Chít chít.
124 Sau khi phá vỡ thắt lưng trữ vật, một luồng hơi mốc meo liền xộc vào mũi Phong Nhược. Điều này cũng không làm hắn bất ngờ, vì trong tu tiên giới thắt lưng trữ vật tuy có khả năng chứa đựng thần kỳ, nhưng trải qua thời gian dài cũng chẳng thể đảm bảo vật phẩm bên trong sẽ không bị hư hại, nếu để quá lâu thì những thứ bên trong như linh thảo hay xác linh thú chắc chắc sẽ bị hư thối.
125 Cũng không biết đã qua thời gian bao lâu, Phong Nhược vẫn vận chuyển Hắc Thủy Linh Quyết từng chút một để sinh ra pháp lực mong bù đắp lại số lượng đã tiêu hao, cứ như thế tạo ra một trạng cái duy trì cân bằng, mỗi khi pháp lực trong cơ thể hắn sinh ra thì áp lực nóng bức bên ngoài cũng giảm xuống một chút.
126 "Chít chít. . . "Lúc này, con dơi cấp năm vừa bay từ màn đêm xa xa quay trở về vừa kêu chít chít. Lúc trước Phong Nhược thả nó ra để bay đi dò xét tình hình xung quanh, bởi vì nơi đây là vùng đất trung tâm của Khô Mộc Hải, rất có thể sẽ có linh thú lợi hại xuất hiện cho nên hắn ra lệnh cho con dơi cấp năm đó dẫn theo mười mấy tên thuộc hạ tiến hành dò xét trong phạm vi hơn mười dặm, nếu có bất kỳ tình huống khác thường nào xảy ra đều phải thông báo cho hắn ngay lập tức, hiện tại có lẽ nó đã phát hiện được gì rồi cũng nên.
127 Tư thế này tuy có vẻ hơi hèn mọn, bỉ ổi một chút nhưng Phong Nhược hy vọng có đất trời chứng giám, hiện tại với tư thế này của hắn thật sự không được thoải mái chút nào.
128 Phong Nhược vẫn cứ im lặng, trên mặt không biểu lộ bất kỳ cảm xúc nào. Thật ra tình hình này hắn đã dự đoán từ trước, hắn đương nhiên hiểu rõ hoàn cảnh chênh lệch của hai người, tuy nhiên đến tận lúc này hắn cũng chẳng có mong muốn gì quá xa vời, hắn chỉ cần được được yên tâm mà thôi.
129 Nghe tên nọ vừa la toáng lên, bọn người Cảnh Tam lập tức quên hẳn việc tiếp tục truy sát hai người Đường Thanh và Bành Việt, ngược lại bọn chúng nhanh chóng bao vây xung quanh Phong Nhược.
130 “Có thể bước chân đến Kiếm Lư của bổn viện, coi như số ngươi cũng may mắn, ngươi phải biết rằng có rất nhiều đệ tử của Hạ Tam Viện tranh nhau vỡ đầu mà không có được cơ may này đấy.
131 Phong Nhược không thèm trả lời, chỉ đem lệnh bài thân phận mới đổi cách đây không lâu giơ ra vẫy vẫy, lệnh bài này hắn vẫn đeo bên hông rất dễ nhìn nhưng gã nam tử làm ra vẻ không thấy gì còn bày ra bộ dạng trịch thượng như vậy chỉ sợ có ý định làm khó dễ hắn một phen rồi!Quả nhiên nhìn thấy Phong Nhược xấc láo như vậy, ánh mắt của gã kia ngập tràn tức giận, hung ác tiến đến.
132 Thời gian trôi nhanh, quay đi quay lại Phong Nhược đã nhận chức Hỏa Công Ngự Thủ được hơn nửa năm. Trong thời gian này hắn như không tồn tại, ngày ngày quan sát đệ tử Tam viện ra vào Kiếm Lư!Không có người nào quan tâm đến sự có mặt của hắn, cũng chỉ lèo tèo mấy người lâu lâu mới liếc hắn được một cái.
133 Trong mấy tháng tiếp theo Phong Nhược ăn luôn ba viên Đại Bồi Nguyên Đan còn lại, nhưng hiệu quả mang lại không thể so sánh với lúc hắn dùng viên đầu tiên.
134 Há mồm trợn mắt nhìn lão già tóc bạc, giờ phút này Phong Nhược bối rối không biết nói gì cho phải, hình như đã qua một năm rồi mà lão già này vẫn còn nhớ đến hắn!“Hừ! Ngươi đúng là ngu ngốc! Đấy gọi là ngự kiếm phi hành hả? Tảng đá phi hay là ngươi phi? Cục đá phi hành thì có! Đúng là ngu không ai bằng! Không muốn bay thì khỏi tập đi, còn làm cái trò hề gì thế không biết!”Sau khi xỉ vả hắn mấy câu, lão già lại nhắm mắt, không thèm để ý gì đến hắn nữa!Nhưng sau khi nghe được mấy lời này, Phong Nhược lại nhận ra được một điều vô cùng quan trọng, điều quan trọng nhất khi ngự kiếm phi hành là bản thân người ngự kiếm phải phối hợp với kiếm khí để thân hình cân đối, giữ thăng bằng.
135 Mặc dù không có cơ hội theo lão già nghiên cứu Cửu Thiên Lưu Vân Tuyệt Trận vô cùng lợi hại kia nhưng Phong Nhược cũng không tiếc nuối nhiều lắm. Bởi vì ngay như bản thân lão ta cũng chỉ hiểu được hai phần tinh túy của đại trận thì qua đó cũng có thể biết được việc học tập pháp trận này khó khăn đến dường nào.
136 Lục lọi kiểm tra trang viện một lát, Phong Nhược chỉ muốn quay trở lại chửi bới tên quản sự Kiếm Tâm Viện một trận cho bõ tức vì cái ổ chuột này thê thảm hết chỗ nói!Nhưng thôi, dù sao hắn cũng không quan tâm đến vấn đề này lắm, chỉ cần không có người quấy rầy hắn tu luyện là tốt rồi, huống chi ở đây ngoại trừ việc gió núi đêm ngày gào thét thấu xương ra thì phong cảnh cũng khá đẹp.
137 Thật lòng từ khi tên đệ tử chấp sự nói ra tên của những bộ xương linh thú này ra thì Phong Nhược đã bắt đầu cảm thấy hối hận, hắn không ngờ rằng những bộ xương nằm lăn lóc trong động quật kia lại có lai lịch lớn như vậy!Nhưng trên đời làm gì có thuốc hối hận, mà hiện tại hắn đang cần gấp Ngũ hành thạch hạ phẩm nên mấy thứ này không bán cũng không được.
138 Nhưng bây giờ đêm đã qua rồi, mặt trời cũng dần ló dạng, bắt đầu rọi từng tia nắng ấm áp báo hiệu một ngày mới bắt đầu, cho dù Phong Nhược đang nghi ngờ sự tình cổ quái ở chỗ này có liên quan tới phương vị các vì sao cũng không còn cách nào nghiên cứu tiếp được nữa rồi.
139 "Điều này thật quỷ dị!"Một lúc lâu sau Phong Nhược mới hồi phục lại tinh thần, lúc trước ở kiếm lư bên trong tiểu cốc lão già tóc trắng nhận thấy hắn có thể dùng tâm niệm khắc trận pháp nên có ý muốn thu hắn làm ký danh đệ tử, hơn nữa còn cho hắn một chỗ tốt là được học tập Cửu Thiên Lưu Vân Tuyệt Trận.
140 Mặc dù đối phương là kẻ gây sự trước nhưng tên Hứa Minh kia đã được Đại Trưởng lão thu làm ký danh đệ tử, như vậy với bối phận của hắn bây giờ thì Phong Nhược phải gọi hắn là sư thúc mới đúng.