181 “Ta…Tất nhiên ta tin tưởng mi rồi”Phong Nhược trả lời nhưng với giọng điệu vô cùng cổ quái, tuy lâu nay hắn biết Thanh Điểu có linh trí không thua kém gì nhân loại nhưng hôm nay thấy nó thông minh hiểu biết như thế hắn vẫn cảm giác có chút không tin.
182 Phong Nhược đối với tiến trình đi tới Tuyết Nhạn Thành thuộc Liên minh tu tiên Nhạn Bắc chẳng sốt ruột cho lắm, dù sao cũng do gần đây vị sư phụ đỡ đầu tỏ vẻ thần bí, thôi thì để cho bà ấy chờ lâu hơn một chút có sá gì chứ?Huống chi khoảng cách từ khu vực Nhạn Nam muốn đến Nhạn Bắc đâu phải chỉ hơi xa thôi, đồng thời cũng chẳng có Truyền Tống Trận để đi cho nhanh, hơn nữa hắn cũng chưa chuẩn bị đầy đủ mọi thứ thì làm sao vượt qua được quảng đường dài đằng đẳng này chứ? Lỡ như giữa đường đụng phải hiểm nguy thì tính sao? Nên biết rằng ở vùng tiếp giáp giữa hai khu vực Nhạn Nam và Nhạn Bắc còn có ngọn núi to đùng đến mấy vạn dặm, thật sự hung hiểm khó lường.
183 Đợi đến lúc nhóm ba người Phong Nhược đáp xuống đất thì thi thể của hai con Xà Ô cấp bốn mới phát ra một tiếng “Ầm” tựa như bị nổ tung ra, rồi tức khắc nát bấy thành vô số tảng thịt, cũng do tốc độ của thanh kiếm Mị Ảnh này quá nhanh cho nên thân kiếm vốn đã được tăng cường một trận cuồng phong tiếp diễn ngay sau đó, cuối cùng dừng lại và bùng nổ ngay trong cơ thể của Xà Ô kia, vì thế lực sát thương lại càng lớn hơn bình thường.
184 Nhóm ba người Phong Nhược vừa đi vừa trò chuyện thì đã bước vào trong Chấp Sự Hữu Điện của Trấn Thiên Tông rồi, tuy nơi này không thể sánh được với khu vực mua bán của môn phái Cửu Thần Cung được, nhưng xem ra cũng không tệ lắm.
185 Toàn bộ đội hộ tống gồm có mười bảy người, trong đó Lý Đán là người cầm đầu, tính cả hắn có tổng cộng mười tên hộ vệ thương hội, còn có thêm bọn Phong Nhược gồm sáu đệ tử của Trấn Thiên Tông nữa, cuối cùng là tên Ngô Kiếm dùng khăn che mặt kia, toàn bộ kinh mạch của hắn đã bị phế, mất hết pháp lực.
186 “Kiều Huyền! Các ngươi làm gì vậy? Mau đứng lại bảo vệ phía sau nhanh!”Lý Đán đang ở đằng xa nổi giận gầm lên một tiếng, sở dĩ hắn lệnh cho đội ngũ phía trước tiến lên còn đội phía sau chặn hậu bởi vì đám Thị Huyết Hắc Nha kia vô cùng linh hoạt, thân hình lại nhỏ bé, một khi toàn bị đội hộ tống bị chúng vây lại thì Ngô Kiếm vốn mất hết pháp lực sẽ gặp nguy hiểm, bọn hắn muốn cứu viện sợ cũng không kịp.
187 Bên ngoài lâu đài bằng đá Lý Đán cùng Tề Vũ đang đứng trò chuyện, sau đó bọn hắn bắt đầu tuyển người tuần đêm. Nghe đến điều này Phong Nhược nhịn không được chen vào nói:”Lý đạo hữu, ta thấy mọi người đều có vẻ mệt mỏi cả rồi, để ngày mai có sức còn tiếp tục lên đường, tối nay ta canh gác cho.
188 Đêm đã về khuya. Một làn sương mù ẩm ướt từ trong tiểu cốc tràn ra mang theo một mùi vị tanh cay nhàn nhạt, còn có một loại khí tức cực kỳ lạnh lẽo làm người ta không tự chủ được mà run lên.
189 Đợi đến khi Phong Nhược đi về trời đã gần sáng. “Bên phái Thương Sơn có bốn người bị giết, Tề Vũ bị thương không nhẹ, bên chúng ta chết ba người, hai hộ vệ thương hội và một người nữa là Chu Đại! Quá thảm rồi! Từ đầu đến cuối ngay cả bóng dáng địch nhân chúng ta đều không thấy, không biết tại sao ở ven rìa Điệp Vụ Sơn Mạch mà đã có ma vật lợi hại như vậy rồi?”Kiều Huyền ngẩn ngơ báo cho Phong Nhược biết tổn thất sau trận chiến, trước kia bọn hắn đã từng săn giết ma vật nhưng chưa từng đụng độ phải con ma vật nào khủng bố như thế này.
190 “Nhanh nào ! Mọi người hãy chạy theo Lý Đán đi, ta sẽ giúp đoạn hậu cho”Sắc trời hoàng hôn rọi lên sườn núi vẫn chỉ thấy sương mù giăng giăng, không thể nào nhìn rõ được ánh mặt trời đang chói lọi như lửa cháy hừng hực, quang cảnh xung quanh vẫn âm u tựa như gương mặt trơ trơ của cương thi suốt vạn năm không thay đổi.
191 “Hả! Thật chứ?”Nghe được mấy lời của Phong Nhược, Lý Đán lại vô cùng vui mừng, bởi vì hắn có thể nhận thấy con nhện của Phong Nhược chỉ có cấp năm mà thôi, vì thế nó không có khả năng lôi được cái xác của con Thạch Tâm Trùng Vương biến dị đã đạt cấp sáu đỉnh phong chạy đi đâu được!Mà kể cả nó có tham lam ăn hết xác của con Thạch Tâm Trùng Vương này đi nữa thì cũng làm sao gặm được cả xương chứ.
192 Thời gian chầm chậm trôi qua, trong huyệt động của Thạch Tâm Trùng vẫn rất yên tĩnh, chỉ lâu lâu mới có tiếng gặm nhấm rắng rắc nhỏ bé của con nhện béo đang thưởng thức món ăn ngon của mình.
193 Nghe qua câu nói của Phong Nhược càng khiến cho Lý Đán thêm khiếp đảm không thôi, nhất thời sắc mặt hắn biến đổi rất nhanh rồi mới hít sâu một hơi mà nói: “Mặc kệ thế nào đi nữa, ta tin Phong Nhược ngươi cũng như tin vào chính bản thân ta vậy! Nhưng khi nghe được như thế thật sự khiến ta rùng rợn cả người, nếu như quả thực Ngô Kiếm đã bị ma đầu nhập vào thì với thực lực của chúng ta làm sao chống cự nổi, hơn nữa nó giở thủ đoạn như thế để làm gì chứ, huống chi từ lúc Ngô Kiếm bị hỏa độc cắn trả đã có rất nhiều vị cao thủ tiền bối từng trị liệu qua, thế tại sao những vị đó không phát hiện ra chuyện lạ thường như vậy chứ?”Phong Nhược cũng chỉ nhếch miệng mỉm cười khi nghe được hoài nghi của Lý Đán, thật sự hắn cũng không biết rõ lắm tại sao những tu sĩ của Thương Nguyệt thương hội lại không phác giác ra sự tình này, hắn chỉ biết một điều là chính bản thân đã từng thấy qua con mắt tràn ngập hỏa độc, ngay từ lúc Ngô Kiếm nhìn hắn chằm chằm với ánh mắt quỷ dị.
194 “Rốt cuộc ngươi là ai ?”Lập tức Lý Đán rút kiếm ra, vừa trõ thẳng vào Ngô Kiếm vừa nghiêm mặt quát hỏi. “Ha ha. . . đương nhiên ta chính là. . . ta ! Này, tốt nhất là ngươi nên biết điều một chút đi, hiện tại bọn ta đang bàn bạc giao dịch đấy, động đao động thương như thế dễ làm mất hứng lắm”.
195 “Đừng mà! Phong lão huynh, chúng ta hoạn nạn có nhau sao huynh có thể nhẫn tâm đuổi đệ đi như vậy chứ. . . ?”Lý Đán vẫn mặt chay mày dạn bám theo sau Phong Nhược, ngày đó tuy bọn hắn đánh bại đám Ma hỏa bên trong huyệt động Thạch Tâm Trùng kia, nhưng cũng chính vì thế mà nhiệm vụ hộ tống đã thất bại hoàn toàn rồi, đáng lẽ Lý Đán định kiếm đường về phủ rồi, dẫu sao bọn họ vẫn chưa được xem như xâm nhập thật sự vào Điệp Vụ Sơn Mạch, do đó có quay trở lại cũng chỉ mất mấy ngày đường mà thôi.
196 Khu vực Nhạn Bắc tuy vô cùng rộng lớn, nhưng do các môn phái tu tiên nơi đây vô cùng bạc nhược yếu kém nên cũng chỉ có một tòa Thành thị tu tiên. Đó là Tuyết Nhạn Thành.
197 “Tại sao các ngươi gia nhập Ngự Thú Môn ?”Sau khi dằn mặt đám truy binh của Thiên Huyễn Tông, Phong Nhược dẫn theo bọn Khúc Vân đi đến một thung lũng bằng phẳng.
198 Vừa thấy hơn mười luồng kiếm quang kia có màu sắc khác nhau, Phong Nhược không khỏi hơi nhíu mày lại, dựa theo tốc độ ánh sáng của các thanh kiếm, tuy hắn xác định được đám tu sĩ này có thực lực chưa đạt tới trình độ Trúc Cơ hậu kỳ, thế nhưng ít ra trên phương diện Ngự Kiếm Thuật cũng có kinh nghiệm rất cao, xem ra không tệ chút nào, nếu chẳng phải thế thì đâu có giương cờ gióng trống sử dụng ngự kiếm phi hành khí thế đến vậy.
199 “Phong Nhược nạp mạng đi!”Vi Đà hét to một tiếng như sấm, chuôi kiếm khí trên lưng chớp lên ánh sáng màu vàng rồi phóng vọt lên trời bay lượn nhìn như một vầng trăng chiếu sáng cả vùng trời.
200 Thiếu, sẽ thêm vào sau. .