61 "Lam sư tỷ, ngươi thử nói xem bên trong rốt cuộc có bảo vật gì chứ?"Bọn họ đang đứng bên ngoài tiểu cốc, chính là nơi trú thân trước đây của Hàn băng thú, lúc này Đường Thanh nhịn không được hưng phấn mới hỏi, nguyên do là mặc dù từ trước đến giờ hắn đã nhiều lần đi theo bọn Khúc Vân để săn bắt Linh thú, thậm chí Linh thú cấp bốn hắn cũng đã từng tham gia diệt sát qua, nhưng hầu hết đều do hai ba tiểu đội săn thú cùng hợp tác với nhau.
62 Trước đây Phong Nhược cũng từng dùng chuôi Thanh Phong Kiếm khí này thu thập qua một tia lãnh quang, đáng tiếc một điều là mặc cho hắn quan sát như thế nào, cho dù có đưa vào bên trong thanh kiếm đó bao nhiêu pháp lực để kiểm tra đi nữa, cũng không phát hiện ra hiện tượng lạ nào cả.
63 Gốc Linh mộc trong sân càng ngày càng thay đổi, công việc mỗi sáng sớm của Đường Thanh và Bành Việt là thay nhau đếm tỉ mỉ từng chồi non xanh ngắt, từng phiến lá mọc ra trên thân cây, tuy gốc Linh mộc này hiện tại còn chưa tỏa ra linh khí, nhưng mọi người đều có cảm giác toàn bộ viện phòng như đã bừng lên sinh cơ.
64 "Phong Nhược! Mau đến nạp mạng đi!"Tại một khoảng sân nhỏ ở phía sau rừng cây, hiện tại Phong Nhược đang lười biếng tựa lưng vào một cây đại thụ, hắn mỉm cười khi nhìn mấy người Đường Thanh đang ở cách cả gần sáu mươi trượng.
65 Vừa nghe Lam Lăng giải thích xong, Phong Nhược mới hiểu thật sự mình hơi nóng vội, mặc dù có viên Mộc Linh Thạch nên pháp lực trong cơ thể hắn tinh thuần hơn so với Đường Thanh và Bành Việt, nhưng như thế cũng chưa đủ để tu luyện pháp thuật, vì nó vừa đòi hỏi tiêu hao rất nhiều pháp lực, lại vừa rất khó luyện.
66 "A, vị muội muội này thật đúng là tinh mắt, tỷ tỷ đúng là đệ tử chính quy của Diệu Âm Môn đây, về phần giá của bộ trang phục Lăng Vân này thì. . . , xem muội muội ngươi đáng yêu như thế thôi thì ta chỉ tính một nghìn năm trăm viên Ngũ Hành thạch hạ phẩm vậy, muội muội thấy thế nào?" Cô gái kia đúng là không khi nào chịu thiệt, cười tủm tỉm mà mặc cả với Lam Lăng.
67 Phong Nhược vừa dứt lời thì đám thủ hạ ở sau lưng Ninh Viễn lập tức nổi giận. Nhất là tên Vi Đà kia, trước đó hắn đã từng bị Phong Nhược đánh bại nên bây giờ lại càng phẫn nộ quát lớn: "Họ Phong kia, ngươi khua môi múa mép thì có gì hay! Ngươi có giỏi thì bước ra khỏi chợ, ta sẽ cho ngươi biết thế nào là sống mà không bằng chết".
68 Tuy rằng đại đa số cư dân trong tiểu trấn tuyệt cốc này đều là phàm nhân nhưng lại có vô số quan hệ với những tu sĩ, vì bọn họ trồng trọt và thu hoạch chủ yếu là gạo Hương Linh.
69 Sau lần đầu đắc thủ, nhất thời làm cho Phong Nhược cực kỳ tự tin, hắn lại len lén tiếp tục thu thập thêm các tia lãnh quang trong những viện phòng khác, vì thế đến khi trở về hắn đã thu thập được hơn hai mươi tia Tiên Thiên Mộc Sát.
70 "Kỳ quái? Sao lại có chuyện như vậy?" Mất cả nửa ngày, Phong Nhược mới có cảm giác thắc mắc mà nhủ thầm. Trước đó, khi hắn vận chuyển Thanh Vân quyết để khôi phục toàn bộ pháp lực, thậm chí hấp thu thêm linh khí của Mộc Linh thạch nữa, dù đã thử đủ cách nhưng kết quả vẫn giống như trước, điều này làm cho hắn càng hoài nghi hơn nữa chính là hắn không rõ trong cơ thể có tồn tại Tiên Thiên Mộc Sát hay không, bởi vì trên lý thuyết thì những tia Tiên Thiên Mộc Sát này đáng lý ra phải cắn nuốt pháp lực hắn mới đúng!Sau một hồi suy nghĩ cẩn thận, Phong Nhược mới tra xét lại kỹ càng từ dưới lên trên, nhưng cho dù làm như thế nào đi nữa hắn cũng không phát hiện ra chút manh mối nào của Tiên Thiên Mộc Sát cả, vụ này khiến cho hắn buồn bực vô cùng.
71 Vừa trông thấy Mã Viễn, Phong Nhược lập tức đoán được chuyện gì sẽ xảy ra. Nhưng lúc này hắn không cần suy nghĩ nhiều lập tức quay người bỏ chạy, bởi vì không khéo lại để tên gia hỏa Lương Thực đứng chắn ngay lối thoát thì khổ.
72 Gió nhẹ bỗng nổi lên từng cơn từng cơn dập dìu tản đi khắp nơi, bóng hình trên mặt nước cũng theo đó mà hóa thành vô số ảo ảnh bị tan vỡ. Bên cạnh bờ hồ, một thanh niên nam tử chừng hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi đang lặng lẽ dùng nước trong hồ rửa đi vết máu trên người, da của hắn có chút ngăm đen dường như đã trải qua vô số đợt phong sương vậy, bờ môi mím thật chặt, trên gương mặt không nhìn ra được bất kỳ biểu lộ gì, chỉ có một đôi mắt chuyên chú và sâu sắc.
73 "Ừm. . . tiền bối, kỳ thật ta cũng nhờ vậy mới biết được tên của cây linh dược này là như thế!" Suy nghĩ một lát, Phong Nhược vẫn nói ra sự thật, bởi vì trong tu tiên giới thật ra mà nói thì có rất nhiều linh dược quý hiếm rất khó thu thập được, không đề cập đến những cây sinh trưởng ở các nơi vắng vẻ khó tìm, không chừng xung quanh còn có đám linh thú cùng độc trùng thủ hộ nữa, rõ ràng Ngũ Hành thạch hạ phẩm mặc dù rất tốt nhưng phải xem có đủ mạng mà hưởng thụ không đã?"Thôi.
74 Phong Nhược cung kính thi lễ, sau đó yên lặng ngồi lên trên bồ đoàn, ánh mặt trời le lói chiếu vào gian phòng, có thể nhìn thấy từng làn khói nhẹ bay lên từ trầm hương.
75 "Phong Nhược ! Ngươi lại nói năng bậy bạ gì đó?"Những lời Phong Nhược vừa nói ra chẳng những khiến cho Đường Thanh và Bành Việt cùng tức giận, mà chính là Lam Lăng cũng trợn mắt lên rồi thấp giọng trách mắng.
76 Chẳng mấy chốc mà ba ngày đã trôi qua, bọn người Phong Nhược cũng chuẩn bị xong tất cả mọi thứ cho việc đi xa lần này. Ngoại trừ chuẩn bị một lượng lớn gạo Hương Linh ra, thì mỗi người còn phải chuẩn bị thêm một con Kên Kên cấp hai nữa, bởi chỉ có như vậy bọn hắn mới có thêm thời gian để phi hành không ngừng nghỉ, thậm chí tại thời điểm cấp bách còn có thể kịp thời trốn chạy.
77 Bọn người Phong Nhược cứ thế phi hành một mạch xuôi về phương Nam, mấy ngày đầu mọi người vẫn còn tương đối thoải mái vì không gặp trở ngại gì đáng kể trên đường đi.
78 Bọn người Phong Nhược cũng không bị đưa đến nơi cao nhất trên Tiếp Thiên Phong, mà dưới sự dẫn dắt của tên mập họ Bàng kia đi xuyên qua bảy tám lần rẽ, cuối cùng dừng lại trước một mảnh đất bằng phẳng dưới chân núi.
79 Ánh nắng chan hòa trông rất tươi đẹp ! Dẫu cho những mảnh tuyết trắng xóa phía trên Tiếp Thiên Phong kia đã vạn năm không đổi, cũng sẽ không khiến cho lòng người nơi đây biểu hiện chút vẻ lạnh lùng.
80 Bỗng nhiên một luồng hơi lạnh khó có thể nắm bắt được đang xoay chuyển bên trong đan điền của hắn, giống như những hạt mưa phùn như có như không của những cơn mưa đầu mùa rơi lất phất, mang đến cho hắn một cảm giác thoải mái kỳ lạ.