1 - Tại sao ? Đoạn Vân thật sự không sao giải thích nổi, Kỳ Kỳ tại sao lại đòi chia tay với mình ?- Không tại sao cả, bởi vỉ ta đối với ngươi không còn cảm giác nữa - Nữ hữu Kỳ Kỳ dáng vẻ kiên quyết trả lời.
2 Sáng sớm, không khí vô cùng trong lành, trên bầu trời còn có vài đám mây màu vàng đang bay lượn dáng vẻ vô cùng đẹp mắt, chung quang sương sớm từ từ tản mát ra xung quanh, mà Đoạn đại lương nhân (người may mắn) của chúng ta cũng đang bối rối tỉnh lại từ trong giấc mộng.
3 Trong khi trị thương cho con chó nhỏ, Đoạn Vân phát hiện nơi này có vô số loại thảo dược Trung Quốc, hơn nữa đều là cực phẩm. Đi dọc theo con suối nhỏ, Đoạn Vân có một cảm xúc muốn giết người.
4 ⬜Tiểu Bạch đáng chết, dám đánh lén ta ! Ủa mà có chuyện gì thế? Làm sao trong đầu mình dường như lại hiện ra một thứ ký tự gì thế nhỉ?" Đại khái phải hơn mười phút sau, Đoạn Vân mới dần dần tỉnh lại.
5 Quá kích động mà! Thật là quá huyết tanh mưa máu, bạo lực quá đi thôi. Cho dù đã xem qua vô số phim ảnh, và mặc dù là một thầy thuốc, Đoạn Vân cũng vị tất có thể chịu được cảnh máu me như vậy dù rằng đã được trang bị đầy đủ lực miễn dịch tới tận chân răng.
6 Chữa vết thương cho Bỉ Đặc xong, Đoạn Vân ôm Tiểu Bạch ngồi xuống. Bỉ Đặc hoàn toàn bị phương thức trị liệu của Đoạn Vân làm cho khiếp sợ : trong cả quá trình điều trị hắn lại không hề sử dụng ma pháp gì, quả thực đúng là bất khả tư nghị.
7 ⬜Đúng vậy, tôi muốn bái cụ làm sư phụ để học ma pháp, cụ cũng biết tôi chỉ học tế tự thuật thượng cổ mà không hề sử dụng ma pháp gì cả, tôi muốn đem ma pháp kết hợp với tế tự thuật kết thượng cổ, sáng chế ra một bộ tế tự thuật mới để tạo phúc cho thiên hạ.
8 Thời gian nháy mắt đã qua một tháng. Trong một tháng này, lão già thường xuyên đi ra ngoài, khiến cho tiến độ học tập ma pháp của Đoạn Vân chậm không ít.
9 Khổ học một tháng ròng, Đoạn Vân bây giờ đối với việc giải thích ma pháp có thể nói cực kì thâm sâu, tri thức ma pháp của hắn cũng rất phong phú, đã có thể coi là cao hơn người bình thường rất nhiều rồi.
10 Nghe Đoạn Vân muốn đem thứ cực phẩm bảo vật này bán như bán rau, Diệp Cô Thành nóng nảy :" Thiếu gia, nếu đem cái này đi bán, thế thì rất đáng tiếc đó.
11 "Tam Công Chúa, Tam Công Chúa! Ai nha ! Vân nhi, ngươi sao lại dám nói năng như vậy với công chúa a, bình thường ngươi đâu có như vậy bao giờ!" Lão đầu có vẻ rất nghi hoặc với lối xử sự của Đoạn Vân.
12 ⬜Đúng vậy, đúng là đấu khí nội liễm. Ta bây giờ có thể khống chế đấu khí ở mức kiếm thánh sơ cấp, ta nghĩ tới sau này hẳn là có thể chỉ lộ ra ngoài ở mức còn thấp hơn nữa.
13 Đoạn Vân sau khi uống Tẩy tủy Đan lại hồ đồ làm loạn thế nào mà lại đẻ ra chân khí mới chết người chứ, mặc dù đối với võ học hắn cực kì ngu ngốc, nhưng nhờ bao nhiêu năm học trung y cũng tạo cho hắn những sự hiểu biết nhất định, không hoàn toàn là người mù kiến thức.
14 ⬜Lão đầu đáng chết, lại không dẫn ta tới, toàn nói cái gì Hoàng thất có việc, một lão già như ngươi thì có việc gì ở chốn quan trường chứ. Làm cho ta thiếu chút nữa ngay cả đại môn cũng không đến được.
15 Đoạn Vân đi loanh quanh trong Học Viện một vòng, đến Tế tự Ban nhìn một chút. Cảm thấy hình thức bố trí và chương trình ở trường học cũng tương tự như kiếp trước, chỉ có điều tại các khóa học thực hành nhiều hơn rất nhiều.
16 ⬜Cái gì ?" Cô gái giật bắn người, không ngờ Đoạn Vân lại đưa ra yêu cầu quái đản như vậy, suy nghĩ kỹ một hồi, cô bèn trả lời một cách quyết liệt: "Hảo! Ta có thể hứa với ngươi, bất quá nếu ngươi không trị khỏi cho cha ta, ngươi không được, không được ⬦" Nói đến khúc sau lại cô gái lại thẹn thùng ấp úng không thốt nên lời.
17 Đoạn Vân mỉm cười nhìn Phổ lão đầu, còn Ước Hàn cũng ngơ ngác nhìn Đoạn Vân. Họ hiển nhiên rất muốn biết Đoạn Vân đến tột cùng sẽ có phản ứng như thế nào.
18 Sau khi nghe Đoạn Vân kể xong câu chuyện, tất cả mọi người ở đây đều trầm mặc. Hoàng Hậu hỏi Đoạn Vân với vẻ nửa ngờ nửa tin: " Ngươi ý là nói Bệ Hạ cũng giống như vị Hoàng đế trong câu chuyện của ngươi hả? Nghĩa là phải điều trị bằng cách bửa đầu ra hay sao? Phương pháp này quả là khó chấp nhận.
19 Mấy vị Công chúa đang cười rất vui vẻ, lúc này Hoàng Hậu lừng lững đi đến. Thấy chúng ta, Hoàng Hậu nghiêm mặt, rất tức giận nói: " Các ngươi rốt cuộc đang làm gì ở đây ? Phụ hoàng của các ngươi hôm nay lâm trọng bệnh, các ngươi cao hứng lắm phải không?"Nghe Hoàng Hậu vừa nói như vậy, vẻ mặt của các vị Công chúa lập tức trầm xuống.
20 ⬜Cái gì? Tốt quá!" Khố Lạp Kì mặc dù nói thế nhưng vẫn không tin Đoạn Vân, hắn cần thấy Bệ Hạ tỉnh lại trước rồi mới tin Đoạn Vân được. Đoạn Vân cũng không thèm để ý, dù sao chuyện của hắn đã xong rồi, các chuyện kế tiếp hắn không muốn xen vào nữa.
Thể loại: Xuyên Không, Võng Du, Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp
Số chương: 50