21 Khi vành tai mẫn cảm bị Long Nhất tập kích, Ti Bích cảm thấy một dòng điện lưu cường liệt sung kích vào nội thể, toàn thể thân hình run run phất phiêu trên trời dưới đất.
22 Long Nhất từ tốn thu lấy tín thư ma pháp của Ti Bích, sau đó ngồi xuống giường rồi trầm tư suy nghĩ. Hắn đến với thể giới này chưa lâu lắm, thật ra đã cảm nhận được rất là nhiều sự tình, hắn cần phải định tâm thanh lý hết tất cả sự việc, rồi xác định phương hướng riêng ình.
23 Cấm chú cấp mười một a. Long Nhất tưởng tượng khi một pháp sư tay cầm thần khí pháp trượng vẫy lên không trung, thong thả và nhàn du niệm cấm chú, đất trời bị xô đẩy, thiên địa biến sắc, phương viên trăm dặm trở thành bình địa, cái cảm giác đó thật là sảng khoái a.
24 Khi ra khỏi tiểu trấn, Long Nhất cấp tốc sử dụng Tật Phong thuật cho bản thân, vận khởi Càn Khôn Đại Na Di tiến về phía trước. Vừa lướt đi mau chóng trên đường, vừa tiêu hóa nốt những gì hắn học được về các hệ ma pháp trong thư tịch ngày hôm qua.
25 Long Nhất nhíu đôi lông mày dày đậm, thấy thiếu nữ phát xuất đấu khí càng lúc càng yếu dần, trong lòng cảm thấy bất nhẫn. Nhưng phải đối diện với một đàn ma lang lớn, hắn có thể có biện pháp gì chứ? Long Nhất khẽ thở dài trong lòng rồi chuyển thân li khai, hắn không thể chịu nổi việc nhìn mĩ nhân hương tiêu ngọc vẫn ngay trước mặt mình.
26 Ngân Lang Vương chăm chú nhìn Long Nhất, sau đó quay đầu mang theo hài tử của hắn chạy ra khỏi rừng sâu. Mặt trời lặn dần về hướng tây, chỉ còn sót lại vài ánh dương quang.
27 "Nàng tỉnh rồi à?" Long Nhất vẫn không đứng dậy, mặc nhiên nằm bất động trên tảng đá to. Kỳ thật dựa vào lúc tiết tấu hô hấp của Ngu Phượng biến đổi, Long Nhất cũng phát giác ra rằng nàng đã tỉnh.
28 Hai tay cầm quyển sách run run, miệng không ngừng lảm nhảm: "Vong Linh Ma Pháp, Vong Linh Ma Pháp. "Thật sự cũng khó trách Long Nhất lại trở lên như vậy, vì Vong Linh Ma Pháp này tại Thương Lan đại lục đã tuyệt tích hàng trăm năm nay.
29 Long Nhất nhếch mép trào phúng nở ra một nụ cười nhè nhẹ, thật có ý tứ a, nữ tử này không ngờ lại biết tinh thần ma pháp, nhưng trước mặt kẻ có dị năng tinh thần lực là hắn,tinh thần công kích của nữ tử này chỉ là múa rìu qua mắt thợ không cần bàn cãi.
30 - Đăng ký làm dong binh cần một kim tệ!Thiếu nữ cười, nói với Long Nhất. Long Nhất gật đầu đưa tiền. Thiếu nữ tiếp nhận lại đưa hắn một bảng khai tên để điền vào.
31 Cáp Lôi đem Long Nhất và Lãnh U U quẹo phải rẽ trái đến 1 quán rượu của mạo hiểm giả, quán rượu này tại Quang Minh Thành nổi danh phi thường, là nơi nhiều dong binh và mạo hiểm gia tụ tập.
32 “Ngươi biết ‘lục dã tiên tung’ từ đâu ra không?”. Lộ Thiên Á ngửi thấy hương thơm thảo mộc từ người Long Nhất bay sang, tay cũng đang cầm một chén rượu lục sắc làm từ lục dã tiên tung.
33 Nghe Long Nhất hồi đáp như vậy Ngân Kiếm hai mắt chuyển động nhưng cũng không hỏi tiếp. Hắn dù chỉ là một tên chơi bời nhưng cũng không phải đồ ngu, đối phương khí độ thiên sinh cao quý, thân phân thực sự có thể còn cao hơn hắn, nếu hỏi tiếp chẳng phải quá ngu sao? Vội cáo lỗi với Long Nhất, quay người tiếp tục làm phiền Ngu Phượng.
34 “Cốc, cốc, cốc…” Long Nhất gõ cửa phòng Lãnh U U, một lúc sau vẫn không có chút phản ứng. Long Nhất dán tai vào cửa nghe âm thanh bên trong, trong phòng yên lặng như không có ai.
35 Long Nhất đứng ngoài phòng Lãnh U U. Khóe miệng ẩn hiện nét cười. Nội y Lệ nhân phường làm hắn nhớ đến Ti Bích, thiếu nữ bề ngoài biểu hiện hung dữ mà lại rất đỗi thiện lương.
36 Chỉ thấy người kéo đến càng lúc càng đông. Long Nhất cảm thấy vô phương, nhìn tiểu thư thấy cứ như nàng không liên quan, dù mặt đã đỏ bừng như trái táo chín vẫn bướng bỉnh không buông tay.
37 Màn đêm yên tĩnh bao trùm lên vạn vật. Thế nhưng tại Quang Minh thành quang cảnh vẫn náo nhiệt như ban ngày. Dưới ánh sáng của muôn vạn ngọn đèn ma pháp, mọi hoạt động của thành phố về đêm càng thêm quyến rũ.
38 Một lúc sau, huyết sắc khô lâu ấn ký trong lòng bàn tay của Long Nhất từ từ tan biến. “Cô có sao không?” Long Nhất kề sát lỗ tai Lãnh U U nhẹ giọng hỏi.
39 Cáp Lôi sở dĩ có thể nhận biết được thân phận của vị pháp sư xấu số kia là nhờ ma pháp bào đặc hiệu cùng với huân chương của công hội trên nửa phần thi thể kia.
40 Long Nhất cảm thấy thất vọng vì cho rằng đám ma pháp sư này không dốc toàn lực chiến đấu, nhưng đẳng cấp của hắn vốn đã vượt xa bọn họ, thật ra cả hai phe đều lăn xả chiến đấu đến quên mình, ma pháp sư của 2 bên liên tục dựng lên đủ các chủng loại kết giới để ngăn cản ma pháp tấn công của đối phương, từng tràng ma pháp va chạm nhau nổ bùng trên không trung như pháo hoa, thanh thế thập phần cường đại, ngoài ra còn một nửa số pháp sư thân thủ yếu kém đã thụ thương nằm lăn ra đất căn bản không được ai chú ý đến.