41 Mang theo tâm tình cao hứng đi xuống vũ đài, nghênh đón nàng là khuôn mặt tuấn tú ngây ngô cười của A Kim. A Kim kích động đem Tô Lệ Nhã ôm vào trong lòng, thẳng reo lên:“A Nhã, ngươi rất lợi hại nga! Có thể kể chuyện xưa tốt như vậy.
42 Tô Lệ Nhã đánh giá quần áo nam nhân trước mắt này, rồi sau đó quay đầu đánh giá bốn phía, tâm tư nhanh chóng chuyển động: Kỳ thật ở mới vừa rồi kể xong mặt nạ, người xem dưới đài nhiệt liệt phản ứng, nàng trong đầu đã muốn hình thành một kế hoạch, một kế hoạch có thể cho nàng tại cổ đại này kiếm ít nhất cũng trăm lượng bạc.
43 Tô Lệ Nhã rất nhanh mở cửa phòng ra, đặt vào mắt là khuôn mặt ngây ngô cười của A Kim :“A Nhã, ngươi rốt cục đi ra. Ta chờ rất lâu rất lâu nga!”Tô Lệ Nhã cao hứng nhìn A Kim, cười nói:“Ta không phải đã đi ra sao? Tốt lắm, chúng ta mau trở về.
44 Trong đêm mùa hè yên tĩnh, gió lạnh thổi phanh phách vào tầng cao nhất của khách vân tửu lâu. Tần Tử Dực đang kiểm tra sổ sách buôn bán của tửu lâu. Ngoài cửa sổ tiếng vang làm cho hắn buông quyến sách trong tay xuống , ngẩng đầu chỉ thấy Lã Trung đã quỳ gối nơi đó.
45 Vốn tính chờ Trình Lân trở về liền chuộc khế ước bán thân ,Tô Lệ Nhã trái đợi chút, phải đợi chút, đợi đến hai ngày sau, liền mất đi kiên nhẫn. Bởi vì không cần phải hầu hạ chủ tử mà trở nên không có việc gì làm, Tô Lệ Nhã rốt cục chịu không nổi, quyết định trước đem đại sự nghiệp giải trí của nàng dựng lên.
46 “Tần trang chủ, mời. Ta đi gọi Mẫu Đơn cùng Bách Hợp tới. ”Tô Lệ Nhã sau khi nghe được tiếng đóng cửa, mới dám ngẩng đầu. Nhìn trong phòng đã không có người của kỹ viện, nàng âm thầm vỗ ngực, thầm nghĩ: Bộ dạng Trần ma ma cũng rất khủng bố.
47 Ra cửa phòng, bởi vì rốt cục cũng tuyển chọn được người Tô Lệ Nhã cười hớ hớ mà chuẩn bị rời đi. Nhưng là, khi nàng đi qua một phòng ở lầu hai, khóe mắt dư quang vừa vặn hướng tới cửa phòng, gặp được một người như thế nào cũng không nghĩ đến — Trình Lân.
48 Vài ngày sau, Tô Lệ Nhã lấy ngân phiếu chuộc thân cho ba người bọn họ, Trình Lân tâm cao khí ngạo cho dù trong lòng luyến tiếc Tô Lệ Nhã rời đi, nhưng vẫn là buông tay cho bọn họ rời đi.
49 Lê bước vô lực trở lại phòng chính mình, Tô Lệ Nhã lập tức ngã xuống giường, nhưng là trên người truyền đến mùi lạ làm cho nàng như thế nào cũng ngủ không được, không thể không đứng dậy, đi đến tủ quần áo cầm lấy y phục sạch sẽ hướng hồ tắm phía sau hậu viện đi đến.
50 Ngày hôm sau, A Kim bởi vì nằm bên cạnh hồ lạnh như băng thật lâu Tô Lệ Nhã mới sai Đại Mao đỡ về phòng, mà bị cảm. “Ngáp, ngáp, ngáp……” A Kim đỏ lên nghiêm mặt đánh ngáp.
51 Nơi làm rạp hát cách khách vân tửu lâu ước chừng năm trăm thước là một khách điếmcũ tồi tàn. Tuy rằng, khách điếm này so với khách vân tửu lâu ở ngay đường chính thì được xem như là bị vây ở góc đường.
52 Trăng tròn đã sắp bắt đầu nhô cao trên không trung, Tô Lệ Nhã sau khi ăn no, tay cầm theo điểm tâm lấy từ khách vân tửu lâu, thả vui cước bộ trở lại nhà mới của mình.
53 Trên bàn cơm bởi vì không được thu dọn sạch sẽ, lưu lại vài viên đường nhỏ. Con kiến Giáp vừa vặn đi ra kiếm ăn mang theo con kiến Ất lén lút theo chân bàn bò lên mặt bàn.
54 Đại Mao mang theo A Kim lén lút tránh thoát đám người, tiến vào hậu viện khách vân tửu lâu, bỏ xuống một câu nói:“Nhớ kỹ, lão đại, phải trốn không để đại tẩu phát hiện.
55 A Kim thân thủ tại thời điểm này liền phát huy tác dụng. Hắn lôi kéo Đại Mao, luốn ở tại cửa chờ, về nhà so với Tô Lệ Nhã sớm hơn một khắc chung. “Nha –” Tô Lệ Nhã đẩy cửa phòng ra, đập vào mắt là khuôn mặt tuấn tú của A Kim đang ngây ngô cười.
56 Tô Lệ Nhã mặt đỏ tim đập nhìn A Kim bởi vì không chịu nổi thân thể nóng lên bắt đầu vô ý thức cỡi y phục trên người ra. Nhìn khuôn ngực hoàn mỹ dần dần lõa lồ, nàng chỉ cảm thấy miệng khô lưỡi khô.
57 “A Nhã, A Nhã……” Thanh âm lo lắng của A Kim xa xa truyền đến, nhưng Tô Lệ Nhã cảm thấy mỏi mệt không chịu nổi không muốn tỉnh lại, mà lựa chọn xem nhẹ thanh âm kia.
58 Đại Mao lén lút tiếp cận A Kim đang đứng ngoài cửa, vỗ nhẹ nói:“Lão đại –” A Kim tầm mắt cũng không có rời cửa phòng tắm, trả lời:“Chuyện gì a?” Đại Mao do dự một chút, vẫn là khuyên nhủ:“Lão đại, ta xem ngươi vẫn là nên nhìn sơ qua cũng đã cảm thấy ghê người.
59 ở ngã tư đường của phú huyện, vốn là nơi ít người qua lại nhất, nhưng giờ phút này lại trở thành đường hội tụ nhiều người nhất. Xe ngựa nối liền không dứt cũng sắp làm mất hết đường đi.
60 “Ô – – ô – – ô – -” Gió đêm thổi mạnh. Gió lạnh nhè nhẹ thông qua cửa sổ tiến vào, thổi ánh nến trên bàn lắc lư không ngừng. Ánh sáng lập lòe chiếu vào trên mặt thâm trầm của Tần Tử Dực, vẻ mặt hắn âm tình bất định.