61 Chương 62 Giờ phút này nàng đột nhiên cảm thấy, từ lúc nàng mở ra nhân thổ phong tình trong quyển sách kia, từng bước đi của nàng, đều giống như bị người bấm đốt tay gắt gao hãm lấy.
62 Chương 63 Trong nháy mắt khi Vệ Sơn ngồi xuống, Ngự Thiên Kỳ tao nhã dựng lên. “Bổn vương cũng có tiểu thi nhất thủ, bêu xấu. “ Tha niên cao bồi lí ưng hoan nhật phiếm tiên thuyền túy bích lan.
63 Chương 64 Thương Dạ vương triều Vệ Sơn, đột nhiên đứng lên. Hắn phóng đãng đôi mắt, một cỗ kính ý tự đáy lòng nổi lên, thả lỏng hai hàng lông mày, cuồng vọng cười.
64 Chương 65 “Bệ hạ, cái này…” Phương Thiến bản năng muốn cự tuyệt. Nhưng Nam Cung Lập câu nói đầu tiên đã áp chế nàng. “Loan cô nương sẽ không nhất bên trọng nhất bên khinh, khinh thường lễ vật của trẫm?” một đạo lệ khí di động quanh hai hàng lông mày, có dấu hiệu muốn phát hỏa.
65 Chương 66 Tề Nghiễn nghe được thị vệ báo cáo, băng lam kia một đạo tàn khốc, lạnh lùng phát ra. “Hoắc Trung, ta cần một lời giải thích hợp lý. ” Hắn thanh âm thanh bần, tầm mắt dừng trên khuôn mặt tuấn tú của Hoắc Trung.
66 Chương 67 Những vật từ trước tới nay được con người coi là trân quý, giữ lại chỉ làm ình đêm dài lắm mộng. Vẻ mặt mọi người có chút thay đổi, bọn họ phức tạp nhìn về phía Phương Thiến.
67 Chương 68 “ Là ngươi ?” cũng không ngoài ý muốn của nàng, “ ngồi đi. ” Phương Thiến chậm rãi buông cuốn sách trên tay xuống. Ngự Thiên Kỳ nhìn chằm chằm cuốn sách, ánh mắt quơ quơ, “ Nàng khi nào bắt đầu thích đọc sách, trước kia nghe nói là nàng ghét nhất đọc sách.
68 Chương 69 Phương Thiến cũng chấn động, ánh mắt lay chuyển, hắn làm cái gì vây ? Hay là…. nàng không dám tin, ngước mắt nhìn lại, Ngự Thiên Kỳ lại không tự nhiên dời tầm mắt, rầu rĩ đứng tại nơi đó.
69 Chương 70 Phương Thiến nhướng mày, lắc nhẹ đầu, “ Tiểu nha đầu nói mê gì, trên đời này nào có người biết được tương lai. Chính là ngươi quên ta đã nói cho ngươi, tam tiểu thư của ngươi nhân duyên rất tốt, chẳng những thu hút bạn hữu, còn có thể thu hút ruồi bọ.
70 Chương 71 Ách… Một ánh mắt ngạc nhiên, chấn hoảng nhìn đôi mắt đạm mạc của Phương Thiến. Tề Nghiễn, không…hẳn phải kêu là Túc Diệp, hắn lần này dùng gương mặt thật tới cửa tìm nàng, tình thế có vẻ nghiêm trọng, trong ánh mắt của Phương Thiến có chút kinh ngạc, nàng nhanh chóng khôi phục vẻ mặt lãnh đạm.
71 Chương 72 Phương Thiến trong lòng thầm giật mình nhưng trên mặt cũng không dám lộ nửa phần kinh sắc. Ở trước mặt cao thủ, một sai lầm nho nhỏ của nàng, cũng là chí mạng.
72 Chương 73 Thời điểm ánh sáng rạng đông đầu tiên từ đường chân trời dâng lên, trên quan đạo ranh giới tứ quốc, một con khoái mã phong trần mà đến. Tới trước cửa Viên Nguyệt lâu, thiếu niên áo xanh trên lưng ngựa phi thân xuống, mang theo một hộp gỗ quấn trong tơ lụa màu vàng, động tác liền mạch dứt khoát, phiêu dật mà tao nhã.
73 Chương 74 Bỗng nhiên, gió ngoài cửa sổ vừa động, Túc Diệp như nghĩ tới cái gì, hắn lấy thiên lý truyền âm triệu hồi Lục Y. “Lục Y, trở về. ” Lục Y trên không trung nghe thấy, lập tức đi vòng vèo.
74 Chương 75 “Xuân Hương, bây giờ là giờ nào?” nàng thản nhiên mở miệng. “Tam tiểu thư, vừa có âm thanh gõ mõ cầm canh, hiện tại là giờ mão. ” Xuân Hương trả lời.
75 Chương 76 Túc Diệp nhìn nhìn trên tường thành còn sót lại mảnh vải dây thừng. “Loan cô nương thật sự rất đặc biệt, tản bộ hít thở, cửa lớn không đi, lại muốn vượt qua tường cao.
76 Chương 77 Ngự Thiên Kỳ mày kiếm vi ngưng nhìn chằm chằm Phương Thiến trong vòng tay Túc Diệp. Giờ phút này ngũ quan tuấn mỹ của hắn, từng đường cong cứng lại, giống như kết trên mặt một lớp băng mỏng.
77 Chương 78 Hắn nhìn Phương Thiến một cái, đem giao nàng cho Ngự Thiên Kỳ, xoay người rời đi, đôi mắt băng lam nghiễm nhiên giống như ánh lửa bay giữa không trung.
78 Chương 79 Túc Diệp ngồi trên cao, bên trong đôi mắt băng lam là một loại thần sắc phức tạp vừa vi ngạc, phẫn nộ, lạnh lẽo xẹt qua đuôi lông mày, xẹt qua đôi môi không tỳ vết của hắn.
79 Chương 83 Ngọc nhi bị nàng lay thiếu chút nữa thân thể tan nát, nàng không ngừng mà an ủi Lục Nghi Tĩnh nói: “Sẽ không, sẽ không, Tĩnh sườn phi, Vương gia trong lòng chỉ có một người là Tĩnh sườn phi, người phải tin tưởng chính mình, Vương gia thủy chung đâu có yêu người kia đâu.
80 84. “Khanh nhi, ngươi là thật sự đã nghĩ thông suốt rồi sao?” Loan Ngọc Thần vừa mừng vừa sợ nhìn nàng. “Bọn họ là thanh mai trúc mã, hắn đối với muội cũng không có cảm tình gì, mà muội đối với hắn cũng là vô tâm.