81 85. “Thiếu chủ, muốn thuộc hạ phái người đi theo sao?” Trên tường cao, một đạo thân ảnh di động bay xuống, Hoắc Trung cầm lấy kiếm, quỳ gối xuống nói.
82 86. Tôn tử binh pháp đang cháy trong lò kia là giấy trắng chế thành, không hề có chữ viết, nhưng quyển Tôn Tử binh pháp hiện tại cũng lại là mực đen giấy trắng, rõ ràng lọt vào trong tầm mắt.
83 87. “Thiếu chủ, nên uống thuốc. ” Túc Diệp băng lam liếc qua bát nước kia, một mạch nước ngầm hiện trong đáy mắt, không ngừng mà mở rộng…… Hắn nâng tay xoa lấy lông mày.
84 88. “ Tam tiểu thư” Nàng kêu, khóe miệng nhượng cao thật cao, bất mãn xoa nơi bị thương. Ánh mắt Phương Thiến lưu chuyển, nhìn chằm chằm vào cỗ hoa sen, trong lòng như có một tiếng nói dẫn dắt nàng, nhanh như chớp tay nàng ấn đến trên đài hoa sen.
85 89. Phương Thiến nhìn gương mặt kia, lúc này thật giống như đang soi gương. Khuôn mặt trong phật quang kia nghiễm nhiên chính là khuôn mặt mà nàng mượn cơ thể.
86 Chương 90 Nghĩ đến đây, Phương Thiến hơi hơi nhíu mày, đột nhien nàng ý thức được, Loan Ngọc Khanh rời đi, bệnh đau đầu của nàng cũng tự nhiên biến mất.
87 chương 91 Phương Thiến mang theo Xuân Hương, dọc theo đường đi ngoạn sơn bơi lội, ngắm nghía danh lam cổ tích, chậm rãi từ từ , mất đến khoảng nửa tháng, mới đến kinh đô Lạc Nguyệt vương triều.
88 chương 92 : chuyện cũ rõ ràng Cái chuôiđ àn cổ này, tại nơi này đều bị long ra , có thể thấy được rằng thật lâu chưa có ai động qua. Những đường nét trang trí trên cổ cầm, cũng là đồng dạng tro bụi.
89 93(I) Ánh mắt Phương Thiến nháy mắt trở nên sắc bén, lạnh như băng, cảm nhận nguy hiểm. Thử – Rạch gió mà đến, lại là một đạo ngân quang. Đinh – Hai đạo ngân quang ở cổ họng Phương Thiến va chạm kịch liệt với hỏa hoa, rồi sau đó ngân quang lóng lánh, một thanh cổ kiếm, một thanh phi đao đồng thời ngã xuống mặt đất.
90 94(2) ” khanh nhi, ngươi đã trở lại, ngươi là chân chính đã trở lại, đại ca cảm giác hảo an ủi, hảo vui vẻ, khanh nhi, ngươi chờ một chút. ” hắn buông ra, thân hình khẽ run.
91 95. 1 Một ly Thanh trà, đặt ở trước mặt loan ngọc thần. ” đại ca, trà tuy không phải thượng phẩm, nhưng là tâm ý khanh nhi, thỉnh đại ca vui lòng nhận cho.
92 95. 2 Phương Tinh cảm thấy điều âm không sai biệt lắm, tốc độ ngón tay nàng biến đổi, như có linh tính giống nhau, nguyên bản âm sắc dần dần dễ nghe, bay lên, dung hợp.
93 95. 3 Nàng tựa như một tiên tử nghịch ngợm không cẩn thận rơi vào thế gian, nhập vào tầm mắt hắn, lén lút tiến vào lòng hắn. Ngày ấy, cũng là hồng phong mạn vũ, cũng như hôm nay.
94 96. 1 Phương Thiến đang chuyên chú đánh cờ, nhìn đến Lục Nghi Tĩnh đang căm tức, mày hơi nhăn lại. Tĩnh sườn phi ruồi bọ này, nàng thiếu chút nữa là quên.