21 Chương 21 “ Kỹ thuật nhảy của Khanh nhi quả thật hiếm thấy, nhưng thật đáng tiếc. ” Ngự Thiên Hành nhìn hai chân không thể nhúc nhích trên ghế của Phương Thiến, ánh mắt mang vẻ ảm đạm.
22 Chương 22 Xuân Hương đột nhiên quỳ xuống. Đôi mắt đỏ hoe hướng về phía Ngự Thiên Hành. “Hoàng Thượng, nô tỳ to gan nhưng Ninh Vương phi quả thật không thể vì Hoàng Thượng mà tấu một bản.
23 Chương 23 “Nghiệt tử, ngươi câm mồm cho ta!” Loan đại nhân giận dữ hét lớn rồi kinh sợ hướng về phía Ngự Thiên Hành tạ tội. “Hoàng thượng, tội thần hôm nay quả thật không còn chút mặt mũi nào, xin người cho tội thần cùng nghịch tử kia cáo lui trước.
24 Chương 24 Rầm!!! Quân đen quân trắng hai bên đang duy trì cục diện đột nhiên bị ngọc thủ thon dài quét ngang rơi đầy trên mặt đất. Bàn cờ không còn, Phương Thiến hờ hững nâng mâu tiếp nhận đôi mắt đen lạnh tăm tối đầy thống hận.
25 Chương 25 Ngự Thiên Kỳ thấy sự quyết liệt trong mắt nàng, hắn đột nhiên buông tay. Phương Thiến dùng tay trái tung mảnh nhỏ theo đừng cong bán nguyệt trở lại mặt đất.
26 Chương 26 Đi mất ba ngày ba đêm, xe ngựa rốt cục chạy tới dưới chân linh phật đường Hương Sơn. “Tam tiểu thư, đã tới rất gần phật đường rồi, chúng ta trước tiên ở chân núi uống một ngụm trà nghỉ tạm rồi hãy đi tiếp.
27 Chương 27 Xuân Hương lửa giận bốc lên muốn tiến đến cùng hắn lý luận. “Xuân Hương, không được nhiều chuyện. ” Phương Thiến lạnh lùng quét mắt ngăn cản Xuân Hương đang xúc động.
28 Chương 28 Đã đến dưới chân linh phật đường, Phương Thiến cũng không vội vã giục xa phu ra roi thúc ngựa đi, dù sao ở thánh chỉ quy định thời gian trong ngày, chỉ cần nàng tới đúng giờ là được.
29 Chương 29 Xuân Hương kinh sợ vội vàng rụt lại thân mình. Người này thật sự không có bị bệnh lao chứ? “Hai vị cô nương đừng sợ, chúng ta cũng không có theo dõi cô nương, mà là chúng ta muốn đến linh phật đường Hương Sơn, đây là con đường duy nhất lên núi.
30 Chương 30 Xe ngựa chậm rãi tiến vào linh phật đường, Xuân Hương đi trước xuống xe chuẩn bị các thứ, Phương Thiến theo sự an bài của sư phụ nơi này ở trong một ngôi nhà thanh nhã cách nội đường không xa.
31 Chương 31 Nhìn lực đạo cùng tốc độ của mình, vừa lòng gật đầu, thân thể Loan Ngọc Khanh và linh hồn nàng đã hòa hợp lại làm cho tay nàng khôi phục được khả năng ban đầu.
32 Chương 32 Khụ khụ khụ…khụ khụ khụ… Bất luận ánh trăng như nước, vẫn là qua gió có thể được tiếng ho khan quen thuộc ngay sát vách. Xuân Hương mới sáng sớm đã bị nhiễu mộng đẹp, nàng có chút hờn giận lật chăn ngồi dậy.
33 Chương 33 Linh phật đường ở Lạc Nguyệt vương triều đã có hơn ba trăm năm lịch sử, nó lập ở đỉnh núi cao, sơn mấy ngày liền tế, cảnh sắc thập phần tráng lệ.
34 Chương 34 Phương Thiến đôi mắt lạnh nhạt xẹt qua một đạo quang mang, miệng nàng bất giác kéo kéo, xem thường nói: “Không có. Tiểu nha đầu hình dung không sai.
35 Chương 35 Phương Thiến ngồi xuống trong nháy mắt, lúc này mới thấy rõ hâi đạo phong ảnh, nguyên lai là một đỏ một xanh là hai cô nương xinh đẹp khả ái.
36 Chương 36 Namtử áo trắng nhìn nửa bên quân trắng, nửa bên quân đen, môi hắn khẽ động một chút giống hoa lê xinh đẹp cười. “Thú vị, thú vị, thật sự là rất thú vị.
37 Chương 37 Ách! Hồng Tụ phẫn nộ, còn Lục Y là khiếp sợ. “Đương nhiên là…không có gì quan hệ. ” Lục Y kiên trì cúi gằm mặt xuống. Nữ tử lạnh như băng trước mắt, nàng đến tột cùng là người phương nào? Lãnh đạm cơ hồ trên thế gian không có chuyện gì có thể khiến nàng bận tâm, loại lãnh đạm này tùy trong xương tủy phát ra, cùng với thiếu chủ các nàng quả thật có nét tương tự.
38 Chương 38 Phương Thiến dĩ nhiên hiểu được. Miệng nàng khẽ nhếch một cái. “Lý do này của ngươi, thực có chân lý, cũng có đủ lực hấp dẫn. ” Nàng hướng hắn vươn tay.
39 Chương 39 Phương bắc Lạc Nguyệt vương triều, phía nam Nhật Quang vương triều, Đông Phương Thương Dạ vương triều, tây phương Phượng Vũ vương triều. Nguyệt lâu kia, ở vị trí trung ương đại lục, là chỗ giao tiếp biên giới bốn nước.
40 Chương 40 Xuân Hương mím môi suy nghĩ trong chốc lát, trong lòng có ý tưởng, liền bắt đầu thao thao bất tuyệt. “Kỳ thật nô tỳ nghe được cũng không nhiều, nô tỳ nghe nói, Phượng Vũ vương triều nữ hoàng điện hạ cùng Thương Dạ vương triều Cảnh Dương công chúa, hàng năm gặp mặt ở Nguyệt lâu đều đua tranh đấu, hận không thể đem đối phương để dưới lòng bàn chân chà đạp.