1 Có người nói trong chốn giang hồ có tranh đấu, có máu tanh, có chém giết, không những thế còn có rất nhiều người trong giang hồ không cần làm gì vẫn có thể ăn no mặc ấm.
2 Cuối cùng thì cũng đã đến kinh thành, “Võ lâm Quần Anh lâu” nguy nga đã ở ngay trước mặt, nhưng tướng công của nàng vẫn không quên giội cho nàng một gáo nước lạnh : “Từ bây giờ, không được phép tiết lộ cho bất kì ai biết về mối quan hệ của hai chúng ta.
3 Mẫu thân từng nói: “Người mà con kết hôn mặt mày đẹp như tranh vẽ, con gặp nhất định yêu thích ngay, còn sẽ bội phục về mắt nhìn của mẫu thân. ”Nhưng giờ đây, hắn thật sự muốn hỏi: “Rốt cuộc là kiệt tác của tên họa sĩ mù nào?”“Ủa, tướng công, sao chàng nói giống hệt như mẫu thân của thiếp vậy?”“Vậy sao? Xem ra ta cùng nhạc mẫu đại nhân thật có tiếng nói chung…A , ai rảnh rỗi nói với ngươi những thứ này!” Suýt nữa Vĩnh Yên bị kéo lệch chủ đề, nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Hình Hoan một lúc lâu, tay nắm chặt thành quả đấm, hận không thể đánh chết nàng.
4 “Tại hạ là Mao Sơn chưởng môn” Một ông lão tóc bạc đứng lên tự giới thiệu mình “Chịu trách nhiệm việc tiếp đón trong đại hội lần này. ”“Ồ, xin chào chưởng môn.
5 Trên nóc nhà xà ngang, chẳng biết từ đâu xuất hiện một vị nam tử, xiêm y màu trắng nhạt, một gối cong lên nhất phái nhàn nhã ngồi chơi, đó là vẻ đạm đến cơ hồ không dễ dàng phát giác được, nhưng vẫn là tiên ít có nam nhân dám đụng vào sắc điệu.
6 “Bần tăng pháp danh Ngộ Sắc”Hắn chắp tay trước ngực, ánh mắt khẽ buông xuống, cánh môi khẽ nở, ngữ âm phảng phất nhẹ như mây trôi. Bất quá đây chỉ là một câu nói đơn giản mà thôi, nhưng mang theo âm thanh cổ quái kỳ dị, phang phất ngữ âm ngoan độc, khiến mọi người xung quanh nhất tề im lặng.
7 Ngoại ô. Trầm Hương các, là một am ni cô, một chỗ hẻo lánh, hương khói không tràn đầy, nhưng hôm nay thật náo nhiệt. “Chậc chậc, vị hôn thê, ngươi sau khi cởi bỏ xiêm y thật rất mê người.
8 “Mau mau, đem tất cả những thứ này lò sưởi, áo bông vào phòng Giáp. Nhị thiếu phu nhân trở về rồi. ”“Nhị thiếu gia không phải đã ra lệnh không được gọi là nhị thiếu phu nhân sao?”“Nga, đúng, Hình Hoan đã trở lại.
9 Hình Hoan dùng hết sức gật đầu hai cái, từ trên giường quý phi đi xuống, chân vừa chạm đất, một hàn khí lạnh thấu xương xuyên thẳng vào trong tim, nàng hít một ngụm khí lạnh, nhanh chóng nắm chặt tay áo của Triệu Vĩnh Yên, thừa lúc hắn không chú ý dùng chân mình đè chặt lại chân hắn.
10 “Đúng rồi, Hình Hoan cô nương, nghe nói Triệu gia trang Đại thiếu gia vì thất tình, rời nhà bỏ trốn, có phải hay không?”“Phải!” Hình Hoan nhẹ nhàng đáp lời.
11 Đơn giản là mới vừa rồi có trên cả trăm người cả nam lẫn nữ khí thế bức người. Tuy đao kiếm trong tay họ không ra xuất ra nhưng vẫn khiến cho dân chúng bình thường không rét mà run.
12 Quang mang phút chốc lóe lên trên phượng nhãn rồi biến mất không dấu vết, nàng bỏ qua suy nghĩ lạnh nhạt, thờ ơ, nghiêng người, hướng về phía Ngộ Sắc môi nhấc một nụ cười xấu xa, hạ thấp giọng đắc ý nói: “Ngươi vẫn tiếp tục túm chặt ta à? Người đi lại trong giang hồ, sao khó tránh khỏi ướt giày.
13 Dựa theo tài liệu thu thập về Nhâm gia, dọc theo đường đi Ngộ Sắc dùng biện pháp duy nhất: Lời ít ý nhiều làm phương thức chỉ giáo nàng. “Có lầm hay không, hắn keo kiệt như vậy làm sao có thể lừa gạt a.
14 Ừ, lời này hắn không phủ nhận thậm chí còn đối với suy nghĩ làm rõ sai trái của nàng mà mỉm cười, thuật tiện lấy một túm tóc cuộn ra sau, hắn nghiêm túc cẩn thận đè lực nhẹ giọng khuyên nhủ nàng đang cố chấp, hồi sau mới e dè hỏi.
15 Vị đại sư nói chuyện rất mơ hồ cùng sư thái tương lai mặc tiểu áo bông. Đại sư thì quá tuấn tú trong khi sư thái tương thì quá mập, vô luận nhìn từ góc độ nào cũng là cặp đôi kì lạ.
16 Hắn hô lớn “ Càn rỡ, hồ nháo ! Các ngươi tại sao có thể để cho vị sư thái tương lai mặc loại y phục này. Không biết người ta tương lai muốn phổ độ chúng sanh, như vậy sao có thể chịu đựng loại vải thô này.
17 Vấn đề tựa hồ rất đơn giản, chẳng qua là Ngộ Sắc cũng không có ý định lắm lời về sự tích xuất gia của mình. Hắn vẫn đứng dậy, kéo băng ghế ngồi xuống sát bên cạnh Hình Hoan, không hề để ý hình tượng gác chân lên, gió đêm lùa vào mang không khí khô nóng, làm cho hắn khó chịu kéo kéo vạt áo.
18 Ngộ Sắc hứa sẽ giúp nàng nhưng với điều kiện Hình Hoan phải nghe lời, đây quả thật là điều quá dễ dàng với nàng, ngoan ngoãn hiền lành vốn là sở trường của nàng.
19 “Ngươi có hay không nhận biết bản thân đã thành thân?” Rất hiển nhiên, hành vi của nàng để cho Vĩnh Yên mất đi lý trí. Âm thanh nghiêm nghị chất vấn khiến Hình Hoan không biết nên đáp làm sao, “Ách… Ta đã thành thân?” Bọn họ không phải là quan hệ chủ tớ sao? Nàng thành thân với ai?“Ngươi cùng hòa thượng tóc dài vui đến quên cả trời đất , ngay cả thân phận của chính mình cũng quên? Ta không ngại nhắc nhở ngươi, tướng công của ngươi đốn củi tại Triệu gia trang, các ngươi thành thân đã hai năm , trước khi đi ngươi còn có lời thề son sắt đáp ứng hắn giữ nghiêm nữ tắc.
20 “Nếu lỡ đói bụng làm sao bây giờ?”“Cho ngươi chuẩn bị lương khô,số lượng dùng trong nửa tháng!”Hạ nhân đang làm việc nghe lệnh vội đến. Người bình thường, ai cũng có thể nhìn ra nhị thiếu gia nay nộ khí ngút trời, nên bọn họ không dám làm trễ nãi dù chỉ chốc lát.