21 - Giờ chúng ta chỉ cần tìm thêm một con cấp Thiên Không nữa thôi.
Mạnh Thiên phủi hai bàn tay, lên tiếng.
- Sự thật là muội có hai con cấp Thiên Không rồi, nhưng không ngờ mọi người lại kiếm về được một con nữa.
22 Những người ở trong bang nghe những lời nói của Hàn Nguyệt Xuyên liền cảm động muốn rơi lệ, không chỉ phân phát cho bọn họ ăn ngon mà còn mua quần áo mới, đã vậy tiền dư còn phân chi cho mỗi người một phần nữa chứ.
23 Đóng quyển sách lại, Hàn Nguyệt Xuyên rời khỏi phòng đi ra khởi Hắc Giới, vẻ mặt của nàng ảm đạm đến mức không thể ảm đạm hơn, cho đến buổi sáng hôm sau nàng cũng không tài nào tốt hơn.
24 Bách Lý Thiên Huyền đứng ở một bên, đi đến đối diện với nàng, đưa ra một phong thư:
- Lúc trước ngươi không nhận, giờ thì có thể nhận được rồi chứ?
Đối diện với hắn, Hàn Nguyệt Xuyên lại tươi cười, đẩy phong thư của hắn.
25 - Biết rõ mọi thứ là sao chứ?
Hàn Nguyệt Xuyên không hiểu hỏi ngược lại. Hạ Tiểu Ninh nhắm một mắt, ném cho nàng một cái túi nhỏ như túi đựng bùa may mắn, lên tiếng:
- Túi đó không khác gì không gian giới chỉ cả, người thường gọi nó là túi Càn Khôn, dùng để đựng đồ vật, có phần không được nhiều như không gian giới chỉ mà thôi, bên trong đó đồ ăn đủ cho ngươi ăn một tuần đi.
26 - Á!
- Công chúa!
Một con ma thú tấn công về phía thiếu nữ, những hộ vệ thấy vậy liền hốt hoảng kêu lên.
- Khét khét. . .
Lộ ra từ trong bóng đen, ánh sáng mắt trăng chiếu rọi vào nó làm lộ ra một con Bạch Vĩ Hồ, một nam nhân dùng kiếm đâm giết con Bạch Vĩ Hồ, một tay ôm lấy thiếu nữ đang run rẩy vi sợ kia.
27 Cốc cốc.
Tiếng gõ cửa vang lên, một người nam nhân chưa đến hai mươi đi vào trong, trên tay còn mang theo một mâm thức ăn đưa đến cho Sa Toa.
- Muội muội ta nói các ngươi chiến đấu mệt mỏi còn là nửa đêm, còn suy luận cái gì mà các người chưa ăn đã phải đánh với bọn ma thú một hồi rất lâu nên bảo ta cùng các huynh đệ đưa đồ ăn đến cho các ngươi, ai còn đủ sức để ăn thì cứ ăn, ai mệt mỏi thì cứ để cho người đó ngủ.
28 - Sao muội lại đối với hắn như vậy? Chẳng lẽ muội còn có tình cảm với hắn?
Hàn Nguyệt Xuyên thoáng do dự một chút lại đối với Mặc Phong nở một nụ cười không rõ đáp:
- Chắc vậy a.
29 - Được, ta đồng ý với ngươi.
Đôi mắt của Hàn Nguyệt Xuyên khẽ nhắm giữ thần, hướng “Hàn Nguyệt Xuyên” lên tiếng nhắc nhở:
- Ngươi nên đi ra ngoài nghỉ ngơi đi, ta ở đây tu luyện.
30 - Ở đây xảy ra chuyện gì?
Một lão nhân râu tóc bạc trắng bước ra nhìn đống hỗn độn này, lão âm trầm hỏi.
- Ngu lão, là tiểu a đầu điên này xông vào đây đòi lấy một danh ngoặc mà bản thân nàng ta còn chưa hề có chứng nhận học cử bảy năm nữa.
31 - Không biết lão gia chủ gọi ta đến là có chuyện gì?
Đến trước đại đường, Hàn Nguyệt Xuyên khom người hành lễ với các trưởng bối rồi trực tiếp hỏi đến lão gia chủ.
32 Vì bị đuổi ra khỏi Hàn gia, Hàn Nguyệt Xuyên liền tìm một nơi vắng người phun ra một ngụm máu, hơi thở gấp một chút, khuôn mặt hiện tại có phần nhợt nhạt đi rất nhiều.
33 Sa La nhìn bóng lưng Hàn Nguyệt Xuyên rời đi mà hừ một tiếng, không phải là hừ theo kiểu khinh thường như nàng thường hay thể hiện, cái hừ này rõ ràng thể hiện sự bực bội, không phục.
34 - Không còn hơi thở. . .
Ở một đứa trẻ nhỏ nhất Hàn Nguyệt Xuyên đưa tay lên mũi của hài tử, cảm nhận một lúc thì đứa trẻ này đã không còn hơi thở, nhịp tim cũng ngừng đập, động mạch cũng không chút động tĩnh gì.
35 - Các ngươi đi cả một ngày qua thì biết rõ khu rừng này rồi chứ?
Giọng Hàn Nguyệt Xuyên đâm xuyên qua màng nhĩ Huyệt Dạ và Hoắc Bạch Ly, nghe âm điệu của nàng hôm nay có vẻ khác lạ so với mọi hôm thì phải? Cảm giác trầm ổn và lãnh huyết, là bọn chúng ảo giác sao?
Hoắc Bạch Ly bay lượn bên cạnh nàng đáp:
- Chủ nhân, nơi này ma thú từ cấp bậc Thiên Không trở lên đều có một địa bảo riêng biệt để bảo vệ.
36 Hắn ta tựa tiếu phi tiếu, gấp thiết phiến trong tay để gọn vào lòng bàn tay đang rãnh không kia, chuyển đổi đề tài:
- Ngươi rất giống một người a.
Hàn Nguyệt xuyên đột nhiên lạnh cả sống lưng, hắn nói giống một người như đang ám chỉ một điều rằng: Hàn Âm Xuyên và Hàn Nguyệt Xuyên là một.
37 - Tỷ. . . Lão đại sau này chúng ta sẽ sống thế nào đây?
Một đứa trẻ trong nhóm đứng ra hỏi nàng. Hàn Nguyệt Xuyên suy ngẫm một chút lại hỏi sang một câu hỏi chẳng liên quan:
- Giới thiệu tên của các đệ trước đi.
38 - Chúng ta đều là được Nguyệt a di nhận nuôi hết thảy, a đúng rồi, chỉ có năm người bọn đệ là có cả năng tu luyện đấu khí và ma pháp, các đệ muội khác thì không có khả năng tu luyện đấu khí cùng ma pháp.
39 Bùm!
Bùm!
Bùm!
Mới sáng sớm canh năm đã có mấy tiếng nổ ầm ĩ vang lên rồi, những người ngủ ở trong Thanh Đàm động cũng tự động bò dậy riêng duy nhất một người nằm lì trên giường.
40 Tính toán, cơ thể này chỉ ở cấp 8 cao cấp, nhưng có một lần nàng đã sử dụng ma thuật mà cấp 8 không thể thi triển ra được, có khi phải đến cấp Đại Địa hoặc hơn thế mới thi triển ra được.