1 Edit: Kim NC Beta: Vô Phương Hà Hoa biết cha cô nhận của Lưu Phúc Quý thôn kế bên ba bao thóc để trao đổi cho cô sang đó làm vợ kế cho gã ta. Hà Hoa cũng biết bản thân mình hai mươi mốt tuổi, dung mạo lại không xinh đẹp xuất chúng, nên đại khái cũng đoán được sẽ có kết cục này.
2 Edit : Kim NC Beta : Vô Phương Sáng sớm hôm sau, Hà Hoa dậy sớm nhóm lửa nấu cơm. Đợi ăn xong điểm tâm, bà Tứ cầm một miếng bánh bột ngô, lưng đeo giỏ đựng thảo dược liền đi ra ngoài.
3 Edit : Kim NC Beta : Vô Phương Tới giữa trưa, mặt trời càng nắng gắt hơn, ánh nắng chói chang chiếu xuống thiêu đốt mặt đất bỏng rát. Cả thôn im ắng, người lớn, trẻ nhỏ tất cả đều ở trong nhà ngủ trưa cả, chỉ có mình Hà Hoa ôm bọc quần áo ngồi trên tảng đá trước cửa.
4 Edit: Như Bình Beta: Vô Phương Sáng tinh mơ, Hà Hoa vẫn còn say ngủ, loáng thoáng nghe thấy tiếng gà gáy đầu tiên, cô theo bản năng kéo sát chăn thêm một chút, rồi dùng hai chân kẹp lại thật chặt.
5 Edit : Kim NC Beta : Vô Phương Hà Hoa bị tên Phùng thọt đẩy ngã vào trong bụi cỏ, cô quay đầu lại nhìn thấy người tới đúng là Trường Sinh. Hà Hoa mừng rỡ khôn xiết, thở một hơi nhẹ nhỏm.
6 Edit : Kim NC Beta : Vô Phương Hà Hoa không ngờ chuyện cô bị tên Phùng thọt cợt nhả đùa bỡn lại đột nhiên bị lan truyền khắp thôn. Cô nhớ rất rõ ràng ngày ấy xung quanh không hề có một bóng người.
7 Edit : Kim NC Beta : Vô Phương Vừa mới vào tới phòng, Hà Hoa đã bị Trường Sinh đặt lên giường, vừa lôi chăn ra đẩy cô vào trong chăn, vừa nói: “Bị bệnh thì phải đắp chăn ngủ.
8 Edit : LibraIme Beta : Vô Phương Hôm sau, mẹ Hà Hoa gọi cô và Trường Sinh về nhà ăn cơm, Hà Hoa biết nhất định là vì chuyện cô đánh nhau với mụ góa Trần.
9 Edit : LibraIme Beta : Vô Phương Đêm, Hà Hoa lăn qua lộn lại thế nào cũng không ngủ được, những lời ban ngày mẹ nói cùng cô như nút dây thừng thắt lại trong lòng, càng thít càng chặt, làm cho ngực cô bức bối, giận mà không biết xả vào đâu, làm sao cũng không tiêu tan đi được.
10 Edit : LibraIme Beta : Vô Phương “Đừng đứng ngây ngốc ra đó, đi mau!” Hà Hoa vội vàng chạy lại túm lấy cánh tay Trường Sinh kéo đi, thầm cảm thấy may mắn không bị người khác phát hiện.
11 Edit: Ong MD Beta: Như Bình “Tên ngốc! Đái dầm! Tên ngốc! Đái dầm…” Trường Sinh giật mình tỉnh dậy trong cơn ngủ, hoảng hốt thò tay xuống sờ sờ dưới quần, lúc chắc chắn mình không đái dầm mới thở phào một hơi.
12 Edit: Ong MD Beta: Như Bình Thu qua đông lại, vì năm nay mưa thuận gió hoà, hoa mầu được mùa, nhà nhà tích trữ lương thực chuẩn bị một năm thật sung túc.
13 Lúc Hà Hoa lên núi, Trường Sinh vẫn đứng thẳng tắp dưới gốc cây như mọi khi, thấy cô đến liền chạy tới mấy bước đón lấy cái giỏ. “Mụ góa Trần mới tới đây?” Hà Hoa lo lắng căng thẳng hỏi.
14 Về chuyện bà Tứ có phải đồng hương với thầy Chu hay không, Hà Hoa nhanh chóng tìm được câu trả lời, cũng không phải lén dò hỏi được ở chỗ nào, mà vì lớp học của thầy Chu tạm thời ngừng dạy, nói là thầy ấy phải về quê thăm người thân.
15 Tối mấy hôm sau, Trường Sinh tự trải chăn đệm trên giường ình với Hà Hoa, rồi giống như mọi khi trước lúc ngủ lại lấy cái hộp nhỏ của hắn ra kiểm tra lần cuối cùng.
16 Edit: Ong MDBeta: Như BìnhCuối cùng Bà Tứ cũng bằng lòng đi với thầy Chu về quê, người khiến bà không yên tâm nhất đương nhiên là Trường Sinh. Từ lúc được gả vào nhà họ Hoắc, Trường Sinh hệt như cái đuôi nhỏ của bà, theo bà từ lúc còn là một đứa bé đầu để chỏm, tự tay bà lau mũi thay quần mỗi khi tè dầm.
17 Edit: Ong MDBeta: Như BìnhBà nội Trường Sinh bỏ trốn theo thầy Chu!Hai ngày sau khi bà Tứ và thầy Chu rời khỏi thôn, lời đồn này tựa như hắt nước lạnh vào chảo dầu sôi bùng nổ khắp thôn.
18 Edit: Ong MDBeta: Như BìnhChiều tối ngày hôm sau, ở cổng thôn. Hà Hoa hít hít mũi, đưa tay lên hà hơi, ra sức chà xát đôi tay, cô nghĩ đúng là mùa trời đông giá rét, hôm nay còn lạnh hơn ngày hôm qua.
19 Edit: Ong MDBeta: Vô PhươngHà Hoa hơi mơ hồ, không biết vì sao mình lại đứng một mình ở cổng thôn, cô cảm thấy hình như mình đang đợi ai đó, nhưng cũng không biết là chờ ai, cứ đứng lặng lẽ như vậy.
20 Edit : Phong LinBeta : Vô PhươngNgày tiếp theo, Hà Hoa thừa dịp Trường Sinh không ở trong phòng, cô lấy hộp son trong ngăn tủ ra, mở nắp rồi nhìn một lát, âm thầm oán trách bản thân mình đã nóng vội bôi mất một ít rồi, bây giờ đã dùng rồi mà đem trả lại cho người ta thì dường như không ổn cho lắm.