121 Editor: Puck“Dạ!” Trợ lý im lặng, vẻ mặt đau khổ nhìn điện thoại di động chằm chằm, anh không nên tùy tiện khiêu khích tính nóng nảy của tổng giám đốc.
122 Lãnh Ngạn vẻ mặt u ám từ ngoài cửa xông vào, đoạt lấy Duy Nhất ở trong ngực Cầu Chí Dương, ôm trong lồng ngực mình, khuôn mặt vốn trắng nõn phủ một tầng xanh đen.
123 Ngoài cửa, Cầu Chí Dương nghiêng người dựa trên vách tường yên lặng chờ bọn họ đi ra, Lãnh Ngạn ôm Duy Nhất vội vã đi qua anh, cũng không gọi anh một câu.
124 Ngày hôm sau, quả nhiên Lãnh Ngạn hẹn vị khách nữ kia đi ăn cơm, ra sức mời Duy Nhất đi thì Duy Nhất không chịu đi. Gặp mặt như vậy có ý nghĩa gì? Nếu anh có lòng che giấu, hoàn toàn có thể để cho người khác phối hợp với anh diễn một màn kịch, chân tướng sự thật, nếu anh không muốn nói, vĩnh viễn chỉ có anh biết thôi.
125 Duy Nhất hơi thẹn thùng, Lãnh Ngạn cười không sao cả, “Nhóc con này nhất định rất nghịch ngợm, nhỏ như vậy đã gây sự!” Nói xong cởi áo sơ mi bị dơ, tới phòng tắm gội đầu rửa mặtDuy Nhất nghe tiếng nước chảy ào ào bên trong, lòng chua xót khó hiểu.
126 Ngồi đáy giếng nhìn trời? Duy Nhất không ngờ sẽ là tình hình cuộc sống tốt đẹp. Nếu thế giới của anh là một cái giếng, vậy sau này Duy Nhất nghỉ ngơi trong miệng giếng hưởng thụ ân huệ ánh mặt trời, lúc nào cũng cảm nhận quan tâm và thương yêu của anh, thời gian đột nhiên tuyệt vời đến mức làm người khác khó có thể tin.
127 “Duy Nhất! Em làm sao vậy?” Một cánh tay có lực bế cô lên, giọng nói hết sức lo lắng. Duy Nhất quay đầu, thấy là Dịch Hàn, giống như thấy cây cỏ cứu mạng, túm lấy vạt áo anh, đau đến đổ mồ hôi hột, “Dịch Hàn, nhanh, cứu em… Đứa bé của em… Đau quá…”Mặt Dịch Hàn lập tức biến sắc, ôm cô bước nhanh lên xe.
128 Uống xong cháo gà, Dịch Hàn dùng khăn giấy lau miệng cho cô, “Như thế nào? Uống ngon sao?”“Uống ngon! Thật sự rất ngon!” Duy Nhất gật đầu tán thưởng, “Do anh làm sao?”Dịch Hàn đặt chén lên bàn, cười nói, “Anh trông chừng em, sao có thời gian làm? Là nhà hàng băng chuyền đưa đến!”“À! Đúng!” Duy Nhất gãi gãi đầu, “Sao em lại quên anh mở nhà hàng chứ! Anh vậy nhưng mà có lộc ăn, muốn ăn cái gì cũng có thể ăn miễn phí!”Dịch Hàn bị cô chọc cười to, “Nếu em muốn ăn cái gì, anh cũng có thể để cho em ăn miễn phí!”“Có thật không? Vậy em không khách khí! Em rất tham ăn, cẩn thận bị em ăn đến nghèo!” Ở cùng một chỗ với Dịch Hàn, Duy Nhất không hiểu sao lại cảm thấy nhẹ nhõm, nói chuyện cũng dần cởi mở.
129 “Bởi vì…” Duy Nhất nói không nên lời, nhẫn nhịn hồi lâu, cuối cùng phun ra mấy chữ, “Đứa nhỏ… Không còn…” Đau nhức trong ngực bành trướng trong nháy mắt, chặn lại làm khàn giọng cô, khóc không thành tiếng.
130 Rời khỏi biệt thự gần biển, Duy Nhất không biết mình nên đi đâu. Nhà cũ bị phá bỏ và rời đi nơi khác còn chưa sửa xong, cô lại không thể tìm Doãn Tử Nhiên, ngày trước khi hai người còn vô tư chưa có cảm giác, bây giờ trưởng thành, hơn nữa đã lập gia đình, có lẽ nên chú ý phương diện này.
131 Ngày hôm sau phỏng vấn thuận lợi ngoài dự kiến, Duy Nhất rất nhanh chóng trở thành một thành viên bộ phận thiết kế của công ty. Cô cảm thấy rất kỳ quái, lúc phỏng vấn, cô cũng chỉ tùy tiện vẽ mấy búp bê nhỏ trên giấy, giám khảo nhìn thấy con rối nhỏ treo trên giỏ xách của cô, đã quyết định chọn cô, cũng nói cho cô biết có thể tới làm bất cứ lúc nào.
132 Chỗ cô ở là một nhà trọ, yên tĩnh sạch sẽ, xếp đặt tatami *, rất thoải mái, thích hợp với cô kiểu người lười có thể ngồi sẽ không đứng, có thể nằm sẽ không ngồi.
133 Mỹ Mỹ bất đắc dĩ, đành ngoan ngoãn nói tất cả, “Duy Nhất, nhà này là của cậu, là Lãnh Ngạn dùng tên cậu để mua. Anh ấy đoán được cậu chỉ có thể tới tìm tớ, cho nên sau khi cậu gọi điện thoại, anh ấy theo sát gọi điện thoại cho tớ, anh ấy nói lo cậu không có chỗ ở, mua cho cậu một căn nhà nhỏ, muốn tớ dùng danh nghĩa của tớ dẫn cậu vào ở, đồ đạc quần áo bên trong đều do anh ấy dùng một buổi chiều chuẩn bị xong, danh thiếp công ty Mặc Toa cũng do anh ấy đưa cho tớ, để tớ giao lại cho cậu…”Một chữ Duy Nhất cũng không nói ra được, chỉ ngây ngốc nghe, ngây ngốc đứng đó, ngây ngốc rơi lệ, hóa ra trên thế giới này còn có một người ngốc nghếch hơn cô…“Duy Nhất, thật ra thì tớ cảm thấy được Lãnh Ngạn đối xử rất tốt với cậu, có vài lần tớ trông thấy anh ấy đi qua trước nhà chúng ta, sáng sớm nay lúc ra cửa tớ còn thấy anh ấy! Cậu không cần tra tấn anh ấy tiếp, cũng chính là hành hạ chính cậu!” Mỹ Mỹ ở đầu điện thoại bên kia khuyên bạn mình.
134 Lâu sau, anh mới thử thăm dò ôm lấy Duy Nhất, dùng giọng nói không xác định chắc chắn hỏi, “Duy Nhất, anh… Đang nằm mơ sao?”Trong bóng tối, giọng anh khẽ run.
135 Mùi sữa tắm thơm ngát vây quanh cô, trên người ấm áp, là kết quả Lãnh Ngạn ôm cô từ phía sau. Duy Nhất nhắm mắt lại hít sâu, chính là cảm giác này, cảm giác được anh ôm lấy, cảm giác lưu luyến quên về trong mộng ngoài mộng…“Bảo bối, đang làm gì ngon vậy?” Lãnh Ngạn cắn vành tai cô, muốn ôm lấy cô.
136 Duy Nhất phát hiện, thật ra Lãnh Ngạn đáng thương hơn cô nhiều, ít nhất, thời thơ ấu của cô không có thù hận, mặc dù nghèo khó, nhưng có mẹ quan tâm, có Doãn Tử Nhiên và Mỹ Mỹ chăm sóc, khắp nơi đều dịu dàng.
137 Lãnh Ngạn ngủ một giấc rất ngon, khi Duy Nhất tỉnh lại, mình vẫn nằm trên người anh, hai chân quấn lấy hông anh, mà anh ôm cô, đầu vùi trên cổ cô, hô hấp đều đều, ngủ say giống như con nít.
138 Chuyện thứ nhất chính là đi chọn nhẫn!Lãnh Ngạn lái xe đưa Duy Nhất đến Cầu Thế, Duy Nhất trời sinh phản cảm chỗ này, không biết tại sao lần trước lại uống rượu say ở đây.
139 “Cởi ném! Mua cái khác!” Duy Nhất không nói hai lời đã đưa tay ra cởi áo sơ mi của anh, quay cửa xe xuống ném ra ngoài, người bên ngoài không biết tò mò đi đến nhìn lén vào bên trong, cho rằng đang trình diễn cảnh chân thực hạn chế gì đó…Lãnh Ngạn chỉ thân trên trần trụi của mình, “Anh cứ như vậy đi mua?”“Ừm!” Duy Nhất trầm mặt gật đầu, nhưng giây kế tiếp đã xảy ra chuyện khiến cho cô cực kỳ hối tiếc.
140 Đêm khuya, hàng rào màu trắng vây quanh một căn nhà ven biển, dưới ánh trăng bao phủ, ẩn chứa một tầng sáng màu vàng nhạt. Gió biển nhẹ thổi, lay động rèm cửa sổ màu xanh biếc, tung bay trong gió.