61 “Duy Nhất, cậu làm sao vậy! Tài liệu hôm nay sai nhiều chỗ! May mà tớ xem trước, nếu không Tổng giám đốc cầm đi họp sẽ bị xấu mặt!” Mỹ Mỹ cầm một xấp tài liệu đi tới bên cạnh cô.
62 Cô tiến lên đối diện với ông cụ Doãn vái chào một cái: “Chào ngài, bác trai, thật xin lỗi, chuyện này là do cháu gây nên, nếu ngày hôm qua cháu không ép Tử Nhiên đi, anh ấy sẽ không phạm phải lỗi này.
63 Sắc mặt Doãn Tử Nhiên nghiêm nghị, “Anh nói rồi, anh vẫn là Doãn Tử Nhiên trước kia, em nói vậy anh sẽ tức giận!”“Được! Em không nói! Này, anh phải đóng tiền thuê phòng! Không kiếm cũng phí, cho người khác đóng một ngàn đồng mỗi tháng, anh là tổng giám đốc, thế nào cũng phải năm ngàn đồng một tháng mới phù hợp với thân phận của anh!”“Cô nhóc xấu xa!” Doãn Tử Nhiên gõ gõ đầu cô, hai người một đuổi một trốn chạy vào thang máy, tiếng cười cũng đọng lại trong khoảnh khắc thang máy đóng lại.
64 “Duy Nhất, tổng giám đốc kêu cậu đến phòng làm việc của anh ấy một chuyến. ” Mỹ Mỹ gõ bàn làm việc của cô. Chuyện gì chứ? Chẳng lẽ lại vì Doãn Tử Nhiên? Duy Nhất đầy bụng nghi ngờ gõ cửa phòng làm việ của Doãn Tiêu Trác.
65 “Tổng giám đốc, anh lái nhanh một chút!” Duy Nhất ở trên xe Doãn Tiêu Trác không ngừng thúc giục, cũng chính vào giờ phút này, cô hiểu được Lãnh Dực anh ấy chiếm bao nhiêu sức nặng trong lòngRời đi, thì ra là chuyện không phải dễ dàng như vậy…Dọc đường, Doãn Tiêu Trác cũng lo lắng, có cần nói chân tướng sự thật cho Duy Nhất trước không, nhưng lo lắng sau khi Duy Nhất nghe được sẽ không cách nào tiếp nhận được mà xuống xe, như vậy dù là cơ hội gặp mặt bọn họ cũng không có.
66 Thì ra người tên Lãnh Dực này không tồn tại…Năm năm trước đã chết bởi một tai nạn xe cộ, không rõ sự cố, mà ngay cả xương cốt cũng không đủ bộ…Trên website kèm theo rất nhiều hình ảnh, xe lật xuống vách đá, nổ tung bốc cháy, thân xe bị hủy đến mức ngay cả nguyên nhân tai nạn cũng không thể điều tra.
67 “Cho rằng? Thực tế là sao?”“Trên thực tế, ngày Lãnh Dực chết đã hẹn Lãnh Ngạn lên núi nói chuyện, Lãnh Ngạn không đi, mà Lãnh Dực lại xảy ra tai nạn xe cộ.
68 Một giờ sau, Duy Nhất xuất hiện ở bệnh viện lần nữa, lần này, trong tay cô ôm một bó hoa sơn trà. Thoải mái mỉm cười đẩy cửa phòng bệnh ra, Duy Nhất xuất hiện trong tầm mắt khiến má Tằng và Lãnh Ngạn ngây người như phỗngHoàn toàn không coi ai ra gì cắm hoa vào bình hoa, sau đó đi tới trước giường bệnh, lại gần Lãnh Ngạn, hôn một cái lên mặt hắn, khuôn mặt tươi cười hiện lên, đồng thời giọng nói thanh thúy mà ngọt ngào hỏi, “Ông xã, em tới đây, cảm giác hôm nay như thế nào?”Không nói tới Lãnh Ngạn khiếp sợ, ngay cả má Tằng cũng bị hành động của Duy Nhất hù dọa, nói năng không rõ, “Thiếu phu nhân… Cô đây là…”Bà không cách nào tưởng tượng sau khi Duy Nhất biết rõ chân tướng lại có thể đối xử như vậy với Lãnh Ngạn.
69 “Chỉ có điều, anh yêu, em cũng có yêu cầu!”Sau một hồi lúc nóng lúc lạnh, Duy Nhất lấy ra một tờ giấy trắng, “Lúc đầu Tần Nhiên nói, khi em muốn hiệp nghị của chúng ta có thể gia tăng thêm nội dung, cho nên em thêm những nội dung này.
70 “Lợi hại như vậy thì tự mình đi toilet đi! Nếu không thì đái dầm!” Duy Nhất không thèm để ý đút điện thoại vào trong túi, thuận tiện bắt đầu huýt sáo.
71 Lãnh Ngạn thấy hai chân mình không thể nhúc nhích, thoái chí trong chốc lát, cũng không phản bác lại lời của cô, chỉ có thể để cho cô cởi quần áo của mình.
72 Khi tỉnh dậy Lãnh Ngạn cảm thấy có thứ gì đó đè ép, dưới cằm còn lông lá, mở mắt nhìn, cả người Duy Nhất lại nằm trên người anh, hai chân quấn hông anh, tóc dài đen nhánh xõa ra trên ngực anh.
73 Duy Nhất liếc thấy lửa giận trong mắt anh, không biết sao lại chọc anh, lại gần mặt anh, “Anh đang tức giận sao? Ông xã?”Lãnh Ngạn không biết rốt cuộc là tức giận ai, tóm lại trong đầu một mớ bòng bong, tức giận dội cho cô một câu, “Đúng vậy! Em đè trên người tôi một đêm, tôi sắp biến thành bánh thịt rồi! Còn không mau đi xuống!”Lúc này Duy Nhất mới để ý tư thế ngủ của mình, le lưỡi một cái, hoàn toàn không để ý tới tính xấu của anh, ngược lại ghé vào phía trên anh, cười hì hì, “Ông xã, nụ hôn đầu sáng sớm!”Thấy Lãnh Ngạn định nói chuyện, lập tức chen miệng, “Nếu như anh muốn nói xuỵt xuỵt!”Lãnh Ngạn im lặng, chờ lúc anh hành động tự nhiên nhất định phỉa cho cô chút màu sắc!Khi môi cô vừa hôn như chuồn chuồn lướt nước, lập tức đuổi cô xuống, “Nhanh lên! Xem em mặc thành dáng vẻ gì, đợi lát nữa bác sỹ tới! Có phải muốn lộ ra cho bọn họ nhìn không?”Duy Nhất mừng thầm, thì ra không phải là không để ý!Từ trên người anh trực tiếp nhảy xuống nền nhà, hai chân trần trụi, chân dài mượt mà trắng như tuyết và mông dưới áo ngủ, Lãnh Ngạn thấy lại rung động một trận, không nhịn được tức giận mắng, “Nhanh đi thay quần áo! Nhìn ra dáng vẻ gì nữa!”Duy Nhất làm mặt quỷ với anh, chạy vào phòng tắm.
74 Trước mắt lại hiện lên nụ cười ấm áp lúc anh và y tá đùa giỡn, khi anh cười rộ lên rất mê người, cực kỳ mê người, chỉ có điều, cho tới bây giờ nụ cười ấy chưa từng cho cô.
75 Duy Nhất bị dọa sợ, vội vàng đỡ lấy bà: “Má Tằng, má đang làm gì vậy! Má mau đứng dậy đi!”“Thiếu phu nhân đồng ý trở về má mới dậy!” Má Tằng cố chấp giống như con nít.
76 “Tôi không buông!” Ngược lại Doãn Tử Nhiên ôm chặt Duy Nhất, “Anh coi cô ấy là bà xã mình khi nào? Anh quan tâm cô ấy sao? Thương yêu cô ấy sao? Anh yêu cô ấy sao? Nếu những điều này không có, như vậy anh buông tay đi! Tôi càng thương cô ấy hơn anh!”Lãnh Ngạn vốn định buông tay mà thành toàn cho Duy Nhất và Doãn Tử Nhiên, nhưng hôm nay bị chuyện của má Tằng kích thích, cộng thêm bất kỳ người đàn ông nào cũng có tự tôn, dù sao cũng không cách nào dễ dàng tha thứ cho người đàn ông khác ôm bà xã mình vào ngực trước mặt mình, cũng không có đạo lý chắp tay nhường bà xã mình cho người ta trước mắt mọi người.
77 Hình như má Tằng rất hài lòng với cảm nhận của Lãnh Ngạn, ngược lại nhìn Duy Nhất, “Thiếu phu nhân…”“Tôi…” Cô rất muốn nói “Không”, nhưng làm thế nào cũng không thể mở miệng khi đối diện với ánh mắt tràn đầy mong đợi của má Tằng, coi như lời nói dối có ý tốt, an ủi bà cụ mang bệnh! Cuối cùng cô gật đầu…“Tốt lắm! Tất cả đều vui vẻ rồi!” Dường như má Tằng thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu đuổi bọn họ đi, “Đi đi! Tôi rất tốt! Hai người đi đi! Thiếu gia, cậu cũng nên trở về phòng bệnh rồi! Thiếu phu nhân, mấy ngày nay tôi không có khả năng chăm sóc thiếu gia, vậy nhờ cô!”Duy Nhất gật đầu, “Vậy má cũng nghỉ ngơi sớm đi!”Tần Nhiên và Doãn Tử Nhiên vẫn ở cửa nhìn bọn họ, trong nháy mắt khi Duy Nhất xoay người, nhìn thấy đau đớn trong mắt Doãn Tử Nhiên…Cô cúi đầu, yên lặng đẩy xe lăn cho Lãnh Ngạn.
78 Kẻ có tiền đúng là không dễ chọc! Nhưng tại sao lần nào cũng vậy nàng cứ chọc tới? Lời Doãn lão tiên sinh không thể làm nàng tổn thương, bởi vì ông ta không hề có liên quan gì tới cuộc sống của cô, chính thức có thể làm tổn thương thường là những người mình quan tâm nhất.
79 “Tôi không uống! Tôi muốn uống cà phê!” Lãnh Ngạn nhìn chằm chằm khuôn mặt tươi cười đang nói chuyện điện thoại với Doãn Tử Nhiên của cô, cố ý tìm khó chịu.
80 Cô thử đứng dậy từ trong ngực anh, bỗng nhiên, bị một đôi môi mềm mại chặn lại. “Ưmh…” Theo bản năng cô lấy tay chống lên lồng ngực trần của anh, đụng chạm như vậy càng khiến mạch máu của anh bành trướng thêm.