461 Hồ phu nhân tuy rằng chưa nói gì về lai lịch của mình nhưng theo lời nói cử chỉ Tô Mạt biết nàng khẳng định không phải người thường. Hoàng đế đến đây, hàng hóa linh tinh nàng phải tự quản, về cơ bản cũng không có gì sai lầm.
462 Hoàng Phủ Giới nhìn thoáng qua bên cạnh thấy Tĩnh thiếu gia, sau khi liếc mắt một cái đánh giá đám người thái tử hàn huyên đánh giá cảnh đẹp bên kia, mới đứng bên cạnh Hoàng Phủ Cẩn nói:“Nhị ca, ngươi sớm đến đây thế nhưng lại không gọi ta.
463 Hắn cúi đầu nhìn Tô Mạt, nha đầu kia cũng coi như trưởng thành, vóc dáng đã cao lên, mái tóc mềm mại óng ánh nay đen bóng lượng lệ. Tính cách trẻ con, vóc người non nớt càng xinh đẹp.
464 Hoàng Phủ Giác lĩnh mệnh đi. Tô Mạt gắt gao nắm lấy tay trái của mình, vì sao nhất định phải như vậy. Hắn rốt cuộc vì sao lại chán ghét Hoàng Phủ Cẩn như vậy?Nàng nhất định phải đem chuyện này làm cho rõ ràng!Lập tức, nàng chỉ có thể tận lực khen tặng hoàng đế, hy vọng có cách làm cho Hoàng Phủ Cẩn thoải mái một chút.
465 Tô Mạt hơi hơi nhíu mi, bàn tay bị sững lại. Trên mặt Hoàng đế vẫn y như trước mỉm cười, tự mình tiếp nhận lấy,“Nhất định là các ngươi cảm thấy ngon miệng, cố ý đến chia xẻ với trẫm.
466 Tô Mạt che miệng cười khẽ,“Không cần ngươi lo, chúng ta đều thu thập xong rồi, chờ ngươi trở về, chỉ cần mang theo bao lớn bao nhỏ mang về là xong. ”Hoàng Phủ Giới ngượng ngùng cười cười, gãi đầu, nới với Hoàng Phủ Giác:“Ngũ Ca, ngươi không phải nói nơi này có hồ sen rất lớn sao? Dẫn ta đi xem với.
467 Bên kia hoàng đế cùng lão phu nhân và vài người khác nói đến việc nhà việc cửa, chắc là do đường xa ngồi xe mệt nhọc, hắn tựa vào cái gối kê trên đầu, hơi hơi híp mắt lại, tham gia vào câu chuyện câu được câu mất.
468 Tô Mạt lấy ra cái ly thủy tinh Tĩnh thiếu gia tặng cho nàng mà nàng thấy trân quý nhất, rót ra một ly bách hoa trà do chính nàng sáng chế ra, bên trong có hoa đào, hoa hồng, hoa mai …vân vân, dùng phương pháp đặc thù, căn cứ vào độ phối hợp mùi hương mà điều chế đi ra bách hoa trà.
469 “Thật là một viên dạ minh châu, nha đầu kia thông minh, lại thú vị, nha đầu đó xếp thứ nhất rồi. ”Trong chỗ sâu thâm u ánh mắt của Hoàng đế, chớp động một vầng quang mang khác lạ.
470 Né tránh tầm mắt của thái tử, lại trốn không thoát Tô Trì. Tô Trì là huynh trưởng nàng, hắn quang minh chính đại lấy mắt trừng nàng, hàm ý không cần nói cũng biết, trách nàng cùng Hoàng Phủ Giác quá mức thân cận.
471 Tô Mạt đứng dậy, đi đến trước mặt hoàng đế, hắn ý bảo nàng ngồi ở bên cạnh hắn. “Nha đầu, nói đi, nghĩ muốn cái gì, chỉ cần trẫm có, muốn gì cũng được.
472 Quả nhiên, Tô Mạt cười nói:“Bệ hạ, tiểu nữ muốn dựa vào vườn hoa này, ở tại trong kinh thành mở một cửa tiệm hương liệu thật lớn, sau đó vì muốn có thêm những đồ đựng hương liệu tốt nhất, tiểu nữ còn muốn mở thêm một tòa Trân Bảo các.
473 Chỉ cần ra ngoài cung, sẽ không ai hỏi thăm tới Hoàng Phủ Cẩn. Trừ bỏ chết già trong Vương phủ, chỉ sợ cả đời đều không có việc gì để làm. Không nghĩ tới Tô Mạt lại lợi dụng thời cơ này, thừa dịp hoàng đế đến đây cải trang thư giãn, thừa dịp hắn uống trà hoa cao hứng lên.
474 Tô Mạt nhíu mi, lại tới nữa rồi, cứ như vậy hoài. Chẳng lẽ nàng mặt ngoài có quan hệ tốt với ngũ hoàng tử biểu thị có quan hệ tốt thật sao?Đang đi ra ngoài, Hoàng Phủ Giới vọt tới, lớn tiếng nói:“Phụ hoàng, còn có ta nữa.
475 Tô Mạt nghĩ hảo hán không chịu thiệt trước mắt, lần hiềm khích này, nàng khẳng định sẽ tìm cơ hội đòi lại. Nàng vừa muốn nói chuyện, Tô Trì rồi đột nhiên cảm thấy độ ấm không khí trong phòng lập tức giảm đi, giống như cảm giác đông lạnh lại như băng vậy.
476 Chỉ cần còn có Tô quốc Công, sự uy hiếp liền tồn tâij, như vậy không ai dám xâm phạm Đại Chu một bước. Hắn Hoàng Phủ Cẩn, căn bản là sẽ không có tác dụng nữa.
477 Nàng lôi kéo tay hắn, kiên định nói:“Tĩnh thiếu gia, ngươi là người tốt nhất của ta ở thế giới này, ngươi phải nhớ kỹ lời nói này. Chỉ cần ngươi không làm chuyện có lỗi với ta, ta vĩnh viễn sẽ ở bên cạnh ngươi.
478 Tô Mạt cùng Tĩnh thiếu gia đùa giỡn trong chốc lát, mới thấp giọng nói:“Tĩnh thiếu gia, ta nghe nói Tây Vực có một loại loan đao ( một loại đao hình cong), là từ phương bắc nước Mạc Vân bị cuốn trôi mất.
479 Tĩnh thiếu gia ôm lấy nàng chạy ra ngoài. Tô Việt nhìn bọn họ một cái, để cho Tô Mạt đi khóa viện tìm lão phu nhân. Chờ Tô Mạt đi rồi, hắn do dự một chút, nói với Tĩnh thiếu gia:“Tĩnh thiếu gia, lời này có khả năng không nên nói.
480 Tô Việt nói:“Ta suy đoán ý tứ của bệ hạ, chỉ sợ sẽ để Mạt Mạt gả cho thái. . . . . . ”Không đợi hắn nói xong, hắn rùng mình một cái, chỉ cảm thấy bên cạnh Tĩnh thiếu gia cả người lạnh băng, giống như bản thân vừa mơi rớt xuống hầm băng vậy.
Thể loại: Nữ Phụ, Nữ Cường, Ngôn Tình, Xuyên Không
Số chương: 17