1 Chương một “A lô!” “Simon à? Làm ơn nói với tôi là Leila có ở đó nhé!” Sau phút im lặng ngắn ngủi, giọng nói quen thuộc của Simon Hunt cất lên, “Dĩ nhiên tôi có thể nói thế với cô, Francine, nhưng chẳng hóa ra tôi nói dối à? Hiện em gái tôi không có nhà.
2 Chương hai “Ngài Quinn, tôi là Frankie Paresky. Xin lỗi vì đã để ngài đợi lâu. ” Simon nhìn người đàn ông to béo nhổm người dậy để bắt tay Frankie qua mặt bàn.
3 Chương ba “Mãi đến năm 1989, những số liệu về tiền thuê nhà mới được lưu vào máy tính,” Maia Fox nói với Frankie, lấy xuống những hộp hồ sơ bám đầy bụi bặm từ các kệ lưu trữ dưới tầng hầm của văn phòng nhà đất.
4 Chương bốn “Xem anh nhìn cô nàng nào nào,” Leila Hunt nói, gieo mình xuống chiếc ghế đối diện với Simon trong nhà hàng của khu resort. “Ôi trời, đó là Frankie ư?” Simon gật đầu.
5 Tuy nhiên, Simon không chắc anh sợ điều gì hơn, việc Frankie từ chối anh hay cô sẽ đầu hàng cám dỗ và phá hủy tình bạn của họ. Và anh không đủ tin tưởng mình để đưa cô đi ăn rồi đưa cô về nhà.
6 Chương năm Trông Simon thật kinh khủng. Anh bước ra khỏi chiếc xe thể thao nhỏ màu đen với bộ dạng như cả đêm không ngủ. Mà có lẽ anh không ngủ thật. Frankie dựa vào hàng lan can của ngôi nhà số sáu trên đường Pelican, cố gắng không căm ghét người phụ nữ mà Simon chắc hẳn đã ở cùng đêm qua, cố thuyết phục bản thân rằng mình chẳng quan tâm.
7 Chương sáu “Ở đây có một ngôi nhà do John Marshall thuê trong hai tuần. ” Simon với đến máy tính cá nhân và thoăn thoắt gõ thông tin ấy vào cái file họ đã tạo ra.
8 Simon giở qua liền mấy trang, tìm tên mình. A ha! “Gặp Simon trên phố. Leila định về thăm nhà vào tuần sau: Mình rất mong gặp nó - lâu quá rồi. . . ” Cô tiếp tục viết về tình bạn lâu bền giữa cô và em gái Simon.
9 Chương bảy Simon ngồi trong xe ô tô đậu trước nhà Frankie. Điều này thật kì quặc. Anh vốn say mê phụ nữ - chuyện đó không có gì phải bàn. Anh biết cách tán tỉnh để thâm nhập vào cuộc sống và chiếc giường của họ.
10 Chương tám “Anh đang làm gì thế! Anh lấy nó ở đâu vậy?” Simon đang ở ngoài bãi biển, ngồi trên bờ cát chỗ khuất tầm nhìn ngôi nhà, say sưa đọc một cuốn nhật kí của Frankie.
11 Chương chín Điện thoại trong phòng khách sạn đổ chuông, Frankie nhoài người qua chiếc giường lớn để nhấc máy. “A lô?” Không phải Simon. Đó là anh chàng lễ tân có giọng nói kiểu cách.
12 Chương mười Frankie nhắm nghiền mắt, để mặc thang máy đưa mình lên tầng năm. Jazz Chester chết tiệt. Quỷ bắt anh ta xuống địa ngục cho rồi. Và chừng nào cô còn tức giận và tổn thương, cô còn có thể ngền rủa lây sang cả Simon Hunt nữa.
13 Cô khó nhọc chớp mắt, rồi ngước nhìn anh, gắng gượng nở nụ cười. “Sao anh phải xin lỗi? Anh đã đoán đúng mà, nhớ không?” Cô lắc lắc đầu. “Lạy Chúa, anh ta đã nói dối tôi.
14 Chương mười một Simon cất tiếng cười trầm ấm, gắng bình ổn nhịp tim. Anh có thể trông thấy Frankie trong ánh sáng lờ mờ rọi qua khe cửa. Cô đang nhìn anh, những mảng quần áo ướt dính sát vào cơ thể, đôi mắt đen mở ra, chờ đợi.
15 Chương mười hai Frankie ngồi ở mép giường chờ đợi Bradford Quinn nhấc máy. Clay Quinn đã rời văn phòng. Viên thư kí nói với Frankie là ông sẽ ở tòa án cả ngày hôm nay.
16 Chương mười ba Simon đứng trên hiên ngôi nhà ở đường Pelican và ấn chuông đến lần thứ năm. Mẹ kiếp, anh biết Frankie đang ở trong đó mà. Họ đã trở về đảo được gần một tuần, và cô đang tìm đủ mọi cách để tránh mặt anh.
17 Chương mười bốn Simon xem đồng hồ lần này là lần thứ bốn nghìn tính từ lúc mặt trời lặn. Bây giờ là chín giờ bốn phút. Mấy tiếng trước anh đã tự nhủ rằng nếu đến chín giờ mà Frankie không xuất hiện thì chắc chắn cô sẽ không xuất hiện nữa.
18 Chương mười lăm Simon lặng lẽ xuống giường và nhặt nhanh quần áo trên sàn nhà. Anh đi vào phòng khách, nhẹ nhàng đóng cánh cửa phòng ngủ lại sau lưng.