121 E rằng không qua nổi tuần này Ngày hôm sau khi tỉnh dậy, trời đã sáng hẳn, nhưng tôi thất vọng vì không thấy Thuần Hy ngồi cạnh giường. Chắc anh đang bận nghiên cứu, ngày nào anh cũng dậy sớm nghiên cứu, chắc rất vất vả! Có lẽ vì thế mà hôm qua anh mới cãi nhau với tôi chăng? Hu hu hu… lỗi do tôi hết, tôi nên ngoan ngoãn nghe lời anh mới phải! Không nên để anh lo, làm anh giận! Nhìn chiếc đồng hồ gấu trúc, vẫn còn sớm! Tú Triết, Tịnh Mỹ sâu lười chắc vẫn còn ngủ mơ, hi hi.
122 Chương 159: Bữa cơm sum họp Thật sự là tôi đã bình tĩnh rồi, bình tĩnh đón nhận sự thật này. Thực ra chết cũng chẳng là gì, không phải tôi chết mà là đến Thiên Quốc, đến đó để đoàn tụ với mẹ tôi thôi.
123 Có phải anh rất vô dụng? “Tiễn Ni!!!!Quách Tiễn Ni!!! Đến đây nhanh lên, mịi người sắp ăn hết rồi!!!”. Tú Triết rống lên ngoài kia. “Biết rồi, em đến ngay đây!”.
124 Hu hu hu… Tuấn Hạo dễ tính cũng giận tôi rồi Ha ha ha thì ra Tuấn Hạo ở trong phòng thí nghiệm thật! Ôi chà làm sao đây, Quách Tiễn Ni tôi quá thong minh mà, quá thông minh, ha ha, ha ha ha ha… “HOHO, Tuấn Hạo, thì ra anh ở đây! Anh Chắc chưa ăn cơm tối đúng không? Em phần cho anh cơm ngon lắm đây, thế nào? Xúc động quá hả? He he, vậy bây giờ anh mau ăn đi cho nóng”.
125 Đảo Hy Ni Mộng Ảo – Nhà của chúng ta Tôi loạng choạng chạy về nhà, suốt quãng đường, nước mắt tuôn rơi như mưa… Chạy đến cổng nhà, tôi bỗng khựng lại! Bóng dáng nghiêng nghiêng đẹp như thiên sứ đứng trước cổng nhà tôi không phải của Thuần Hy hay sao?! Dáng vẻ tuyệt mĩ của anh khiến mọi nữ sinh đi ngang đều quay đầu lại nhìn.
126 Nằm trên giường ngắm sao Thời gian trôi qua thật nhanh, ngoài cửa sổ trời đã đen như mực, mi mắt bắt đầu díp lại… Thuần Hy mỗi lúc một ân cần chu đáo hơn! Anh đưa tôi đến phòng ngủ, còn khẽ khàng kéo chăng đắp cho tôi nữa.
127 Only you “Tiễn Ni, em nhìn này”. Tôi dụi mắt, trong tích tắc, tầm nhìn mờ nhạt dường như nhìn rõ hơn một chút… Ở lằn ranh tiếp nối giữ bãi cát và nước biển, có một bóng trắng trắng… Đó là một chiếc đàn piano ba chân! Nó chính là chiếc đàn trong phòng khách mà Thuần Hy hay đàn sao? Sao lại có thể bay ra đây như có phép ảo thuật vậy? Có điều, nó rất giống một vị nhạc công vĩ đại đang lặng lẽ đứng ở đó, thêm bầu trời xanh, nước biển, mặt trời, bãi cát, còn có đá tình yêu đáng yêu của chúng tôi, thạt là hoàn mĩ, he he… Thuần Hy bế tôi ngồi xuống chiếc ghế đánh đàn.
128 Đại chiến bùa hộ mệnh Hừm… có phải tôi đã đến Thiên Quốc rồi không? Cơ thể mềm nhũn, nhẹ bẫng như không trọng lượng, dường như chỉ cần đưa tay lên là có thể bay bổng… Tôi dần dần mở mắt ra… Sao thế này? Lại ngửi thấy mùi quen thuộc và đáng sợ! Tại sao? Tại sao mắt tôi lại nhòa nhạt đến độ chỉ nhìn thấy một màn trắng toát thế này, hay là tôi đã đến Thiên Quốc thật? Thấp thoáng, tôi nhìn thấy như có bóng người, anh…là thiên sứ ư??? “Tiễn Ni! Em tỉnh rồi!” HOHO, thì ra không phải thiên sứ, mà là Thuần Hy, là giọng của Thuần Hy! Tôi chắc chắn là Thuần Hy! Ha ha, ha ha, thì ra Tử thần vẫn chưa đưa tôi đi, chỉ làm cho thị lực của tôi giám xuống thôi, ha ha, he he… Đáng ghét… Tại sao toàn thân tôi không chút sức lực nào cả, tôi rất muốn mở mắt to hơn một tí, để nhìn rõ mặt Thuần Hy hơn, nhưng… nhưng ngay cả mở mắt tôi cũng không đủ sức… Làm sao đây? Thuần Hy thấy dáng vẻ yếu ớt của tôi chắc sẽ đau lòng lắm? Quách Tiễn Ni, mi phải mạnh mẽ lên! Tuyệt đối không được để Thuần Hy biết ngay cả mở mắt mà mi cũng không làm nổi! Nếu không thì anh sẽ đau khổ lắm… Từng cơn lạnh buốt truyền từ đầu ngón tay, nhanh chóng vào thẳng tim tôi.
129 Chương 166: Môn vệ của thiên quốc Ghét quá, đầu lại thấy nặng nề choáng váng, hình như ý thức cũng bắt đầu trở nên mù mờ, tôi mệt mỏi ngủ vùi… Nhưng… không biết bắt đầu từ lúc nào… cơ thể tôi nhẹ như bâng, bay lượn lên không trg.
130 Hạnh phúc trong đau khổ “Tiễn Ni! Tiễn Ni! Tiễn Ni…” “Tiễn Ni em nhìn mọi người nhanh! Em không chết! Không chết! Em sẽ không chết!!!” Trong mơ hồ, một giọng nói bỗng nhảy vào tai tôi như kiến chui vào tổ.
131 Thì ra là do lỗi của tôi Mỗi lúc một nhớ rõ ràng hơn cảnh ở phòng thí nghiệm hôm ấy, tôi mệt mỏi đưa người vào xe lăn… “Hu, em nhớ ra rồi! Hôm ấy em đã đánh rơi một ống nghiệm đựng máu ở phòng thí nghiệm, Tuấn Hạo chắc đã bị nhiễm bệnh hôm ấy! Chắc chắn là thế! Hu hu… Tuấn Hạo vì cức em nên mới bị ngã trên đống thủy tinh ấy! Em thật đáng chết!!!” Hu hu hu hu… Tuấn Hạo… Thuần Hy sững sờ giữ lấy vai tôi, “Em vừa nói gì? Em làm vỡ ống nghiệm đựng máu?” Tôi áp sát mặt vào ống cửa kính lạnh lẽo, nhìn chằm chăm Tuấn Hạo đã bị bệnh tật hành hạ đến không còn hình người, mệt mỏi gật đầu, ”Đúng! Đúng! Tuấn Hạo nhát định đã biết rõ trong đó có vi rút rất độc, nhưng vẫn làm thế… Lúc ấy anh ấy đã đẩy anh ra, anh còn tưởng là anh ấy giận em!!! Thực ra là vì anh ấy đã biết mình vị nhiễm bệnh rồi! Tất cả là do lỗi của em!” “Tuấn Hạo, xin lỗi! Em thật sự không biết! Nếu em biết thì nhất định sẽ cẩn thận! Em đã hại anh!!!” Cửa kính bị nước mắt tôi phủ mờ, Tuấn Hạo bên trong cũng mỗi lúc một nhạt nhòa… “Rìm…”.
132 Chương 169: Cố lên Tuấn Hạo! Đến khi tỉnh lại, tôi đã trở về giường bệnh quen thuộc của mình, vừa mở mắt ra đã thấy ba gương mặt lo âu đầy quan tâm: bố, Thuần Hy và bác sĩ điều trị chính cho tôi.
133 Thuần Hy, anh là cả thế giới của em Thời gian trôi đi thật nhanh, ba tháng đã qua, tôi đã phục hồi gần như khoẻ hẳn rồi. Phù, hôm nay tôi sẽ ra viện, nhưng Tuấn Hạo thì sao? Tuấn Hạo phải làm sao? Sau này không còn ai trò chuyện cùng anh, kể chuyện cho anh nghe nữa.
134 Kì tích Một buổi sớm mai, khi ánh nắng dịu dàng chiếu khắp hòn đảo, Thuần Hy đang chuẩn bị bữa sáng trong bếp, còn tôi đang cầm cuốn “Nụ hôn của quỷ” đọc cho Tuấn Hạo nghe… Đột nhiên, một mùi hương bay đến, ánh mắt tôi rơi xuống chiếc túi nhỏ màu xanh lục đặt cạnh gối Tuấn Hạo, he he, đó là “túi cầu nguyện đặc biệt Margaret” mà tôi làm cho anh, hy vọng có ngày anh tỉnh dậy trong mùi hương hoa Margaret… Tuấn Hạo, lần nào ngửi mùi thơm trà hoa Margaret em đều thấy phấn chấn gấp trăm lần”.