181 "Vì sao phải phụ trách với ngươi? Ta lại không có cưỡng gian ngươi? Đầu ngươi bị lừa đá rồi hả? Không hiểu gì hết, buông ta ra, ta phải đi về ngủ!"Lệ Ảnh Yên tức giận kéo mở gông cùm xiềng xiếc của Tiêu Dung Diệp ra.
182 Từng luồng cảm giác tê dại, như là bị vật gì đó không nên chạm đụng phải khiến thân mình Lệ Ảnh Yên theo bản năng sợ run lên. "Gả cho ta, để ta dùng tuổi già đi che chở nàng.
183 Nàng đợi được những lời này, nàng thật sự đợi được, hắn nói hắn yêu nàng. Lời nói tra tấn nàng lâu như vậy, rốt cục đã nghe được từ trong miệng nam cặn bã cao lớn lại hết sức lông bông này rồi.
184 Hôm sau, cách đại hôn của Tiêu Dung Diệp và Lệ Ảnh Yên còn có hai ngày, trên dưới trong cung đều đã bắt đầu gióng trống khua chiêng chuẩn bị. Mà tối hôm qua, từ khi Ý phi ăn cánh bế môn của hoàng thượng, nghiễm nhiên là một bộ dáng thờ ơ đối với đại hôn của Tiêu Dung Diệp và Tiêu Uyển Nhu.
185 Lệ Ảnh Yên bị người nam nhân trước mắt này chất vấn liền hết hồn, đôi mắt nước trong suốt khiếp sợ kinh ngạc nhìn ông ta. Sao ông ta biết trên người mình có khối Tử Ngọc? Chuyện này, không có mấy người biết được!"Trên người ta nào có Tử Ngọc gì đâu, ngưoi cho ta là ngọc gia bảo à, xuất thân như thế còn có thể mang khối ngọc rách ư? Thật sự là buồn cười!"Lệ Ảnh Yên tức giận nói, nàng cảm giác trong khối Tử Ngọc giấu một câu đố thân thế của mình.
186 "Cẩu Đản, đây là cái gì?"Tiêu Dung Diệp đưa tay muốn chạm vào ngọc thạch tỏa sáng đó, lại bị Lệ Ảnh Yên tay mắt lanh lẹ ngăn lại. "Chàng muốn làm gì?"Lệ Ảnh Yên kinh hoảng như thỏ, đôi mắt mang theo cảnh giác đánh giá Tiêu Dung Diệp.
187 "Này, nam cặn bã đáng chết, ta đã nói ta không sao, sao chàng cứ như gà mẹ vậy hả?""Cái gì gà mẹ? Sao ta lại không đi quan tâm những nữ nhân khác chứ? Nàng - nữ cặn bã đáng chết không có lương tâm này!"Nói xong, Tiêu Dung Diệp cũng không để ý Lệ Ảnh Yên giãy dụa, ôm lấy thân thể của nàng liền đi đến phương hướng Thái Y viện.
188 Thấy vẻ mặt kiên định của Tiêu Dung Diệp đều là tình thâm, lòng Lệ Ảnh Yên trở nên căng thẳng, hắn thật sự muốn vì mình mà làm như vậy sao?"Nam cặn bã, chàng càng trả giá vì ta, càng sẽ làm ta cảm thấy có lỗi với chàng.
189 Ý phi thấp giọng rít gào, lúc lơ đãng, nước mắt như hạt đậu "tách, tách" rơi xuống!"Muội. . . "Cổ họng Liêu Chiêm Hạo có chút căng lên, ông nên trả lời vấn đề này của Ý phi như thế nào?Thật lâu sau, Liêu Chiêm Hạo ấp úng không nói ra một chữ, trong nháy mắt tâm Ý phi thật sự đã lạnh băng tới cực điểm.
190 Tiêu Dung Diệp khó thở, thấy bộ dáng tiểu nữ cặn bã này vẫn để ý Hoắc Thiếu Nghi kia, hắn liền tức giận, trong lòng cực kỳ khó chịu. Hắn thật sự chịu không được bộ dáng nàng bởi vì nam nhân khác mà mất hồn như vậy, hắn mới đúng là nam nhân quan trọng nhất của nàng, không phải sao?Vì sao mỗi lần nhìn thấy đều là bộ dáng quỷ quái nàng vì nam nhân khác mà thất hồn lạc phách?Tiêu Dung Diệp không phục, không cam lòng!Tiêu Dung Diệp dùng lực kéo cổ tay Lệ Ảnh Yên, khiến nàng đau đến hít vào một ngụm lãnh khí.
191 Một đạo thánh chỉ, sánh bằng thiên quân vạn mã! Nếu nói như vậy, để Lệ Ảnh Yên này làm Thần vương phi cũng không phải là không thể!Nghĩ đến đây, Ý phi cười dịu dàng một tiếng.
192 "Yêu nàng, yên lặng bảo vệ nàng. Như vậy là đủ rồi, chuyện này không quan trọng, vì sao phải nói ra?"Đang lúc Lệ Ảnh Yên khóc đến muốn đứt hơi thở, tiếng nói thâm thúy trầm thấp mênh mông như bầu trời đêm của Tiêu Dung Diệp truyền vào màng nhĩ của nàng.
193 Bất đắc dĩ, Lệ Ảnh Yên tranh chấp không bằng Tiêu Dung Diệp, đành phải nhận mệnh thỏa mãn yêu cầu vô lý này của hắn. Sau khi Tiêu Dung Diệp "thoải mái vặn vẹo", liền thấy Lệ Ảnh Yên muốn nôn vật dơ bẩn kia ra.
194 "Cho dù ngài nhìn Cẩu Đản không thuận mắt như thế nào thì nàng cũng sắp là thê tử kết tóc của con rồi, là con dâu ngài. Hiện tại, nàng đã mang cốt nhục của con, nếu ngài lại sử dụng một ít thủ đoạn hạ lưu với nàng, đừng nói vì sao người nhi tử này trở mặt!""Cái gì? Có mang cốt nhục của ngươi?"Ý phi kinh hãi, tay đang đùa giỡn ngọc đột nhiên cứng đờ.
195 "Không có nguyên nhân gì, vì phát triển buôn bán nên rời đi, đây mà cũng là lý do sao?"Ánh mắt Hoắc Bỉnh Thân không dám nháy một cái, sợ ánh mắt mình không cẩn thận tiết lộ, sẽ khiến Hoắc Thiếu Nghi phát hiện ra manh mối gì.
196 "Phò mã gia tương lai, ngài không thể đi vào!"Ngoài cửa, thị vệ vội vàng ngăn cản Hoắc Thiếu Nghi có sắc mặt xanh mét lại. Sau khi Hoắc Thiếu Nghi đã biết chân tướng mọi chuyện, cả người liền bị một đoàn lệ khí khó có thể tản ra vây quanh.
197 "Nguyên nhân? Nguyên nhân là gì? A, Hoắc Thiếu Nghi, đây hết thảy chỉ là tiết mục buồn cười do ngươi tự biên tự diễn mà thôi. Ngươi đã nói ngươi yêu chính là Tiêu Uyển Nhu, vì sao còn muốn đến gây chuyện với ta? Chúng ta đều là người sắp đại hôn, ngươi không thể lưu cho ta, cũng cho chính ngươi một con đường sống sao? Sau này, chúng ta cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy, ngươi nháo thành như vậy thật sự tốt ư?"Lệ Ảnh Yên lắp bắp nói qua, cả trái tim đều đang kịch liệt run rẩy.
198 Lệ Ảnh Yên biết sở dĩ hôm nay người nam nhân này không khống chế được cảm xúc, tất nhiên có lý do của hắn, hơn nữa nguyên nhân hậu quả chuyện này nhất định có quan hệ tới mình.
199 "Ta. . . "Lệ Ảnh Yên ấp úng, bỗng nhiên giống như nhớ tới cái gì, đột nhiên buông tay. Kéo liền cứng rắn đâm vào trong lòng bàn tay Hoắc Thiếu Nghi. Máu chảy đầy một bàn tay to, ngay cả ống tay áo đều dính lên chất lỏng màu đỏ sậm.
200 Đêm nay, nàng sắp là một nữ tử hạnh phúc nhất trên thế gian, gả cho hắn, lại không nghĩ sẽ xảy ra chuyện bất ngờ như vậy. Tâm, ẩn ẩn phiếm đau!Chưa bao giờ nghĩ đến, cái loại cảm giác sợ hãi lại mãnh liệt như vậy.