201 "Vì thế, ngươi liền nói cho nàng, ta và nàng là huynh muội ruột, con của chúng ta là nghiệt chủng, đây hoàn toàn chính là một chuyện loạn luân nhục nhã cẩu huyết đúng không? Ta nói có đúng không?"Tiêu Dung Diệp đau lòng chất vấn, hiện tại hắn khóc không ra nước mắt, sợ rằng tim bây giờ đã hoàn toàn vỡ nát rồi!Hắn cần bình tĩnh trước chân tướng chuyện này, Tiêu Dung Diệp không khóc không nháo, bình tĩnh như vậy, thật giống như không liên quan tới mình vậy.
202 Tiêu Hạo Thiên vừa mới hỏi ra miệng, thân mình cao ngất đầy tức giận của Tiêu Dung Diệp liền xuất hiện ở cửa. Toàn bộ cử chỉ vừa rồi của Tiêu Hạo Thiên, hắn đều nhìn trong mắt, thấy bộ dáng phụ hoàng mình vì Lệ Ảnh Yên này mà thất thanh khóc thút thít, tâm Tiêu Dung Diệp hoàn toàn lâm vào vực sâu vạn trượng.
203 "Con yên tâm, trẫm nhất định sẽ cho con danh phận công chúa, cho con bình bình thản thản vào hoàng thất!"Nghe được lời nói của Tiêu Hạo Thiên, thân mình Tiêu Dung Diệp bên cạnh cửa đột nhiên run lên.
204 Tiễn Hoắc Thiếu Nghi rời đi, Tiêu Dung Diệp ôm Lệ Ảnh Yên lên nhã gian của quán trọ, vừa mới đặt Lệ Ảnh Yên lên giường, giật mình phát hiện, nàng đã tỉnh!Tiêu Dung Diệp đầu tiên là chấn động trong lòng, tiếp đó sắc mặt trở nên nhu hòa.
205 Nghe được lời nói lạnh như băng này của Lệ Ảnh Yên, tâm Tiêu Dung Diệp hoàn toàn chết lặng rồi. Ta hoàn toàn khinh thường sinh đứa nhỏ cho chàng!Những lời này, không thể nghi ngờ là một thanh dao găm có lực sát thương nhất, hoàn toàn cắt tâm hắn rách tả tơi.
206 Tiêu Dung Diệp phụ họa ở bên tai nàng, trên gương mặt tuấn tú đều là sớm phai nhạt tư thái nghiêm nghị. Hắn biết, nếu mình cố ý muốn ở cùng Lệ Ảnh Yên, tất nhiên phải đánh một trận chiến cứng rắn.
207 "Phụ hoàng biết rõ còn cố hỏi, hết thảy chuyện này, không phải ngài đều nhìn ở trong mắt sao!"Giọng nói nhàn nhạt sóng nước chẳng xao, nhưng nghe vào trong lỗ tai Tiêu Hạo Thiên đã sớm là sóng to gió lớn.
208 "Nàng quả nhiên độc đến không thuốc nào chữa được. Đối với nàng, cho dù biết rõ độc hại đã sâu, nhưng cũng vui vẻ chịu đựng, giống thiêu thân lao đầu vào lửa, yêu nàng khắc sâu không có thuốc chữa!"Lời nói động tình không hề che giấu tình nghĩa chân thành, khiến trong lòng Lệ Ảnh Yên ấm áp.
209 "Ta mẹ nó rất buồn bực, ngày nào ngươi cũng chạm vào nữ nhân, còn có thể khát vọng bản thân như vậy, xem ra ngươi không Tinh Tẫn Nhân Vong, ông trời chính là đui mù!"Tiêu Dung Diệp cắn răng trút giận nói qua, hắn thật sự bị Lộ Lệ chọc tức đến muốn nổ tung.
210 Thánh chỉ đã hạ, nhiều người có chức vị đi đến. Lệ Ảnh Yên bị đội mũ danh hào Uyển Dư công chúa, bất đắc dĩ vào Dục Tú cung. Tường đỏ ngói xanh, Dục Tú cung tráng lệ, dọc theo hành lang trồng cây quế khéo léo.
211 "Thật là, ta đây không ngại cực khổ sang đây thăm nàng, nàng lại không thưởng cho ta chút gì? Rất đau lòng đó!"Nói xong, Tiêu Dung Diệp bày ra một bộ dáng đáng thương đau lòng, giống như đại cô nương không ra khỏi khuê phòng.
212 "Ta mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi, chờ khi ngài có thể đáp ứng ta hai chuyện này, ta sẽ suy nghĩ muốn nhận người phụ thân như ngài không!"Tha thứ giờ khắc này, Lệ Ảnh Yên là có tư tâm.
213 Editor : Hoàng DungLệ Ảnh Yên tức giận hất tay Tiêu Dung Diệp ra, vẻ mặt giống như ủy khuất nói qua - -"Chàng chỉ biết ở sau tấm bình phong, làm một rùa rút đầu, chuyện gì cũng phải để ta ứng phó, mẹ nó!"Càng nghĩ, Lệ Ảnh Yên càng có chút cảm xúc làm nũng của tiểu nữ tử bình thường.
214 Editor: Hoàng DungThấy Lệ Ảnh Yên vô cùng lo lắng xô đẩy bản thân, Tiêu Dung Diệp làm nũng không đồng ý, dù sao hắn thật sự thật sự rất nhớ nàng, cho dù có khúc mắc quan hệ không sáng không tối này, nhưng hắn ôm nàng một lát, vẫn là có thể chứ!"Lập tức một lát sau, cũng không phải không gặp mặt được, chàng nhanh đi đi! Ta cũng không muốn cho người khác thấy ta ở chung một phòng với nam cặn bã thối chàng!"Càng nói, lực đạo xô đẩy Tiêu Dung Diệp đi ra ngoài của Lệ Ảnh Yên càng lớn.
215 Editor : Hoàng DungTiêu Dung Diệp tay mắt lanh lẹ, duỗi cánh tay ra, giữ chặt bả vai người áo đen. "Xin hỏi các hạ là ai?"Nghe được Tiêu Dung Diệp chất vấn, đôi mắt sắc bén của người áo đen chợt lóe, tiếp đó rút bội kiếm bên cạnh người ra.
216 Editor : Hoàng DungLiêu Chiêm Hạo tay mắt lanh lẹ, dù sao thân phận của ông quá mức đặc thù, ông không thể để người khác phát hiện bộ mặt thật của mình.
217 Editor : Hoàng Dung"Nói với ta, ngươi biết được từ đâu? Hả? Ngươi muốn nói cái gì? Nói đi! Nói với ta! Rốt cuộc sao ngươi biết được việc này?"Liêu Chiêm Hạo tiến lên, một phen kéo lấy cánh tay Lệ Ảnh Yên, lạnh giọng chất vấn.
218 Editor : Hoàng Dung"Dung Diệp, ngươi trước tỉnh táo lại, chuyện này, ngươi trước không cần nháo nữa, ngươi suy nghĩ một chút tình cảnh hiện tại của mẫu phi ngươi được không? Nếu ngươi nháo loạn chuyện này lên, ngươi muốn sau này mẫu phi ngươi làm người như thế nào?"Liêu Chiêm Hạo dằn lại tính tình đuổi theo Tiêu Dung Diệp, mặc kệ thế nào, Liễu Hoa Ý là nữ nhân mà đời này Liêu Chiêm Hạo yêu nhất, sẽ không cho phép nàng gặp chuyện không may.
219 Editor: Hoàng DungLiêu Chiêm Hạo vui vẻ, âm thầm thở dài, ít nhất ông có thể giao đãi với Ý phi, không cần tiếp tục áy náy như thế. "Thái y, thật sự phiền toái ngươi.
220 Editor : Hoàng Dung"Nam cặn bã đáng chết, vốn cho là chàng chỉ cặn bã mà thôi, không nghĩ tới còn ngốc như vậy! Vì sao muốn dùng kéo đâm bản thân chứ? Đây hết thảy đều không phải lỗi của chàng?"Vừa nói xong, yết hầu Lệ Ảnh Yên có chút căng lên, vốn chỉ cho rằng bản thân vừa chết, đều để toàn bộ ân oán đúng sai tiêu tán theo cái chết, lại không nghĩ nam nhân này lại muốn cố chấp đợi mình như vậy.