121 Đợi sau khi Tư Đồ Lan Cẩn chạy ra, trong phòng lại lần nữa khôi phục yên tĩnh lúc trước. Đoán là Tư Đồ Lan Cẩn đã đi, Lệ Ảnh Yên liền chuẩn bị tránh thoát khỏi ôm ấp của Tiêu Dung Diệp.
122 Lại đi tới hoàng cung, khí thế to lớn, mái ngói bằng ngọc lưu ly chiết xạ ánh sáng màu vàng chói mắt. Một cột trụ màu đỏ to lớn chống đỡ mái hiên cung điện, thềm đá cẩm thạch xếp chồng cao hơn một trượng.
123 "Ừ, ánh mắt Diệp nhi không tệ, Tư Đồ đại tướng quân này nhiều lần lập kỳ công, đã đứng đầu phe võ tướng, có thể lấy được Tư Đồ tiểu thư, coi như là ông trời tác hợp.
124 "Này, Thiếu Nghi tính cưới hoàng muội của ta, vậy thì nên chung thủy với hoàng muội ta, đừng có tâm tư không đúng gì, chạm vào người không nên chạm!"Lời nói ngụ ý của Tiêu Dung Diệp hơi có tính khiêu khích, làm vẻ mặt Hoắc Thiếu Nghi cứng đờ.
125 Nhận được lệnh của Ý phi, hai người thị vệ tiến lên, rút bội kiếm ra từ vỏ kiếm, tính chém Lệ Ảnh Yên!Trùng hợp lúc này, đoàn người hoàng thượng cũng đi ra từ trong phòng.
126 "Không nói cho trẫm phải không? Trẫm có thể có một vạn phương pháp để ngươi nói ra tên của ngươi là gì?"Giọng nói già nua không nhanh không chậm, không kiêu ngạo không siểm nịnh, giống như hết thảy đều ở trong lòng bàn tay của ông ta.
127 "Còn đau không?"Giọng nói ôn nhuận êm ái, không có nhiều lời quan tâm an ủi, chỉ là ba chữ vô cùng đơn giản, liền tập trung tất cả lời nói mà Tiêu Dung Diệp muốn nói trong đêm nay thành ba chữ.
128 Sáng sớm hôm sau, tiếng chuông Dịch Đình vang lên như sấm. Trong lúc ngủ mơ, Lệ Ảnh Yên giật mình mở mắt ra, đứng dậy. Thân thể đau đớn chua xót, đột nhiên bộ dáng Tiêu Dung Diệp như lang tựa hổ tùy ý giẫm đạp lên thân thể của mình vào tối hôm qua chui vào trong đầu, khiến Lệ Ảnh Yên theo bản năng run thân mình lên.
129 "Ta. . . không phải. . . không phải như thế!"Nghe được hoàng thượng hỏi mình như vậy, Lệ Ảnh Yên càng gấp đến độ đổ mồ hôi lạnh trong lòng bàn tay, trước không biết nói chuyện như thế nào, sau không thấy đường lui.
130 "Ta muốn cái gì? Ta muốn rất đơn giản! Đó chính là - - ta muốn ngươi chết!"Đôi mắt Lệ Ảnh Yên sáng như băng, trong mắt toàn là vẻ âm lãnh, nàng không có nói sai, nàng thật sự muốn hắn chết.
131 "Người? Có ai đâu?"Lệ Ảnh Yên liếc nhìn theo hướng ngón tay của Diên nhi, hơi chột dạ đáp lại. "Được rồi, đi thôi, chỉ có một mình ta ở đây! Làm gì có ai! Nhanh đi thôi, đừng để cho hoàng thượng chờ sốt ruột!"Nói xong, Lệ Ảnh Yên liền đẩy Diên nhi đi ra ngoài!"Nhưng.
132 Vốn Lệ Ảnh Yên không muốn nhắc lại chuyện thương tâm đó, nhưng Tiêu Hạo Thiên cứ tiếp tục chất vấn, khiến Lệ Ảnh Yên không thể không trả lời. "Ta cái gì cũng không biết! Ngài có thể đừng hỏi nữa được không?"Giờ phút này Lệ Ảnh Yên bị Tiêu Hạo Thiên chất vấn đến sắp chảy nước mắt, lông mày thanh tú đều rối rắm nhíu lại một chỗ.
133 "Không nói với ta phải không? Hiện tại ta liền muốn nàng!"Lời nói của Tiêu Dung Diệp quả nhiên có lực sát thương, vừa mới nói ra miệng, Lệ Ảnh Yên liền sợ tới mức xù lông!"Ngươi cho ngươi là gà trống trong đám gà chiến sao? Dựa vào cái gì muốn ta? Được rồi, hôm nay chúng ta liền đánh cuộc, nếu đêm nay ngươi không thể thỏa mãn ta, liền giao phủ đệ Thần vương phủ của ngươi cho ta! Như thế nào?"Quả nhiên, lời nói của Lệ Ảnh Yên một khi nói ra miệng, giữa trán nam cặn bã nào đó lập tức bốc lên hắc tuyến, ánh mắt hung thần ác sát, có thể cường ngạnh nuốt nàng vào!Mẹ nó, thật đúng là một nữ cặn bã đại lừa đảo tham ô! Xem ra không thu thập nàng chính là cặn bã!Tiêu Dung Diệp duỗi bàn tay to ra, liền kéo thân thể gầy yếu của Lệ Ảnh Yên qua, lôi kéo một cái liền mang theo nàng ngã xuống giường sạp.
134 Ép buộc suốt cả một đêm, thẳng đến khi thể lực của Lệ Ảnh Yên chống đỡ hết nổi, hai người mới nặng nề vỡ nát. Sáng sớm, ánh sáng mờ mờ tiến vào song cửa sổ, vẩy ra những bóng dáng loang lổ rải rác, chiếu rọi lên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch của Lệ Ảnh Yên.
135 "Ngươi không nói chuyện, không có người coi ngươi bị câm điếc!"Tiêu Dung Diệp tức giận nói qua, một đôi mày kiếm tràn đầy cương khí nhíu lại chung một chỗ, giờ phút này Tiêu Dung Diệp hận không thể tiến lên xé nát khuôn mặt diêm dúa lòe loẹt này của Lộ Lệ.
136 Tiêu Dung Diệp và Lộ Lệ đi ra phòng ngoài, ngồi xuống quanh bàn tròn gỗ hồng tùng. "Này, Dung Diệp, mau nói cho ta nghe một chút đi, ngươi và người nữ tử đó là tình huống gì hả?"Lộ Lệ rõ ràng là một bộ dáng cục cưng tò mò, vẻ mặt đều là khát vọng ham học hỏi.
137 Đến Thái Y viện, Diên nhi nói lại tình huống đại khái của Lệ Ảnh Yên với Lộ Lệ. Diên nhi vừa mới nói xong, Lộ Lệ liền tràn đầy tức giận nắm tay lại thật chặt.
138 Lộ Lệ điên cuồng phun ra những lời nói càng ngày càng sắc bén với Tiêu Dung Diệp. Mà trùng hợp lúc này, Tiêu Uyển Nhu và Hoắc Thiếu Nghi thân mật khoác tay nhau đi vào đình hóng mát.
139 "A, đã như vậy, ngươi tới nói với ta trước, ngươi và nàng là quan hệ gì?"Tiêu Dung Diệp hỏi ngược lại Hoắc Thiếu Nghi, để hắn ta nói ra quan hệ với Lệ Ảnh Yên trước.
140 Ánh đèn chiếu rọi, bóng dáng hoa cỏ ở trong màn đen, hoàng cung cao thấp một mảnh cảnh tượng xanh vàng rực rỡ. Còn không phải do hôm nay Tiêu Hạo Thiên mở tiệc chiêu đãi hai nhà Tư Đồ Hoàng và Hoắc Bỉnh Thân làm khách ở Bích Tiêu cung sao?Người sáng suốt đều biết hiểu đây là chủ ý của Ý phi, trên danh nghĩa là mở tiệc chiêu đãi dùng bữa, kì thực còn không phải thương nghị cái gọi là hôn nhân đại sự, mượn sức đệ nhất phú thương An Nam quốc và nhà võ tướng ư?Bàn tròn lớn gỗ hồng tùng thượng đẳng, khăn trải bàn hoa văn từ gấm Tứ Xuyên, toàn bộ là một bức thêu bông lúa uốn lượn thành dòng.
Thể loại: Nữ Phụ, Nữ Cường, Ngôn Tình, Xuyên Không
Số chương: 17
Thể loại: Dị Giới, Xuyên Không, Ngôn Tình, Huyền Huyễn, Tiên Hiệp
Số chương: 100