61 Qua vài ngày Lý Phỉ ngồi kiệu tướng quân phủ đi tới cửa hàng nước hoa. Lần này hiển nhiên không phải Lý Phỉ phong cách điệu thấp như trước, còn vận dụng thị vệ.
62 Đoạn Dật Sơn nhìn ánh mắt Lý Phỉ, dường như trong ánh mắt của nàng có cái gì đó dao động, lại có chờ mong. “Là lão thái thái nói gì đó với nàng sao?”
Lý Phỉ không trả lời, “Chuyện đó chàng đừng quản, chỉ cần chàng nói cho ta biết chàng nghĩ như thế nào thì tốt rồi.
63 Hôm nay mấy người Lý Phỉ đùa thực tận hứng, cơ hồ là đến khuya mới trở về. Lý Phỉ cho Thu Tịch ôm Nữu Nữu đã ngủ trở về phòng, mình xem xong một chút tình hình Đoạn phủ gần đây.
64 Lý Phỉ đến thôn trang của mình, nhìn mọi thứ đều là dùng giá cao tiền mua về, hiện tại xem ra trừ mỗi một năm mấy ngàn lượng tiền lời căn bản là nhìn không ra hy vọng gì.
65 Trong viện Tử Nguyên đang chơi cùng Nữu Nữu. Thu Tịch vẻ mặt sốt ruột, muốn tiến lên lại không dám, gấp đến độ xoay quanh. “Các ngươi đang làm cái gì?”
Tử Nguyên và Nữu Nữu nghe thấy, hai người dừng lại lập tức đứng lên.
66 Thị vệ Đoạn phủ đánh xe ngựa hướng bên này.
Đến khi ngừng ở cửa thành, thấy mẹ Xuân Hoa đi xuống.
“Mẹ!” Lý Mai vọt lên có chút kích động hô, lại không nhịn được thầm oán: “Mẹ, sao người không nói với chúng con một tiếng mà đã tự mình tới đây rồi!”
Mẹ Xuân Hoa nhìn thấy hai nữ nhi rất vui vẻ, đặc biệt còn nhìn thấy con rể tướng quân tới đón mình.
67 Công Tôn mang theo Nữu Nữu sẽ mất máu nhiều, chỉ cần gặp phải Công Tôn, Nữu Nữu sẽ đòi này muốn nọ, Công Tôn cũng không cự tuyệt. Rốt cục chơi một ngày Nữu Nữu mệt mỏi, tựa vào trong lòng Lý Phỉ mí mắt sụp xuống.
68 Chỉ đợi nửa tháng, mẹ Xuân Hoa lo lắng Toàn Nhi và Tuệ tỷ muội ở nhà, vì thế chuẩn bị mang Lý Mai trở về. Lý Mai luyến tiếc Lý Phỉ, lần đầu tiên cường ngạnh hàn huyên một buổi tối với Lý Phỉ, ngày hôm sau đỏ hồng mắt đi ra.
69 Lý Phỉ và Đoạn Dật Sơn mang theo Nữu Nữu, giống như trước đây, ba người ngồi xe ngựa ra khỏi thành. Lý Phỉ tâm tình tự nhiên là không cần nói cũng biết tốt lắm, lần này xe ngựa càng hoàn thiện hơn lần trước.
70 Hôm nay Trương thị cách vách cầm một phần hoa quế cao lại đây, Lý Phỉ biết Nữu Nữu thực thích ăn cái này, vội vàng nói cảm ơn. “Cảm tạ cái gì, ngươi còn không phải thường xuyên cho tiểu tử nhà ta này nọ à, tiểu tử nhà ta kia khi đó nhớ thương kẹo này của ngươi đấy.
71 Cuộc sống hạnh phúc luôn ngắn ngủi, trong lúc Lý Phỉ nghĩ cuộc sống cứ mãi thế này mới tốt. Sự tình lặng lẽ xảy ra thay đổi. Đêm hôm nay, bầu trời vẫn như trước có các vì sao xinh đẹp, Lý Phỉ mang thai bốn tháng đã có biểu hiện ra dáng người.
72 Không có Đoạn Dật Sơn ở Đoạn phủ dường như không hề có động lực.
Bởi vì Lý Phỉ mang thai, cho nên Lý Phỉ có thể không cần mỗi ngày đi thỉnh an. Ăn cũng là tự mình làm trong phòng bếp nhỏ.
73 Lý Phỉ đợi suốt một tháng ở trên giường, mỗi ngày máy móc ăn đồ ăn Phán Hạ đút cho, có đôi khi Đoàn phu nhân, lão thái thái hoặc là bà vú ôm đứa nhỏ lại đây, là một bé nam, Lý Phỉ chỉ liếc mắt một cái rồi thôi.
74 Lý Phỉ cưỡi ngựa, quần áo nam trang, không nhìn kĩ sẽ cho rằng đó là một thiếu gia yếu ớt.
Hiện tại đã rời khỏi kinh thành.
Nàng quay đầu, xa xa nhìn lại, kinh thành đã rời khỏi tầm mắt.
75 Lý Phỉ sửng sốt một hồi lâu mới phản ứng lại. Nếu người nọ là Đoạn Dật Sơn, như vậy ngày kia hắn sẽ thành hôn?!
Lý Phỉ không thể tin được nhìn Trình Nhị.
76 “Chàng nhắm mắt lại cho ta, đừng quan tâm tới cái gì hết, chúng ta đi ra ngoài trước rồi ta sẽ giải thích với chàng chuyện này. ” Lý Phỉ nhìn Đoạn Dật Sơn nhỏ giọng nói.
77 Tiết Tình từ nhỏ lớn lên trong sơn trại, nàng tiếp xúc đều là đại nam nhân, thối hán tử. Lúc nàng sinh ra khóc phá lệ vang dội, tuy rằng sau đó biết là nữ hài tử, mọi người lại nhất trí nhận thức cô gái sẽ này sẽ không thua kém nam tử.
78 Lý Phỉ và Đoạn Dật Sơn dưới sự trợ giúp của Trình Nhị trở về kinh thành. Ngày hôm đó Trình Nhị ở lại chặn Tiết Tình, mặt sau có mấy người đến, cho nên Tiết Tình tìm cơ đuổi kịp Đoạn Dật Sơn, mới có chuyện sau đó.