41 Bản Vương không hứng thú với gã Sở Hoằng mặt chai mày đá này, điều ta chú ý chính là thái độ của Văn Nhân Thiện hơn.
Rõ ràng bị ép hôn, vậy mà trên khuôn mặt y chẳng biểu lộ cảm xúc gì, hệt như một con rối biết nói, nhẫn nhịn, chịu đựng, mày cũng không nhăn lấy một ly.
42 Lúc này, mây đen đã tản, ánh trăng sáng rải lên mặt đất một lớp ráng vàng, phản chiếu từng vũng nước đọng sáng long lanh.
Hộ vệ gác cung đã tìm chỗ gà gật quá nửa, chẳng còn gặp bóng người nào, cả Hoàng cung rộng lớn bỗng thật vắng vẻ.
43 Việc này phải kể từ mùa xuân năm Khai Dương thứ mười một.
Thái tử Sở Hoằng ngang ngược hống hách, muốn gì được nấy, chẳng biết uống lộn thuốc gì mà tự dưng đề nghị, “Bổn Cung muốn một người học cùng.
44 Hai năm sau, Sở Hoằng nảy nở, mặt mày đã có nét anh khí của thiếu niên.
Cùng với tuổi tác, tâm tư ác ma trong hắn cũng tăng lên một tầm cao mới.
Tan học hôm ấy, Sở Hoằng dẫn Văn Nhân Thiện đến đông cung, cấm không cho Tiểu Đậu Tử bám đuôi.
45 Đêm đó, Sở Hoằng ôm Văn Nhân Thiện ngồi ngắm đom đóm bên hồ.
Thiếu niên nằm gọn trong vòng tay hắn, đôi mắt sáng ngời giương tròn, chỉ vào một con đom đóm, “Con kia lạ quá.
46 Lần này gặp lại, dung mạo cả hai đã khác nhiều.
Chỉ có đôi mắt là vẫn như xưa.
Một kẻ cười xấu xa, một người nhìn thơ dại.
Hắn hôn gương mặt cậu, gọi: “Dưa ngốc.
47 Những ngày sau đó là chuỗi thời gian vô cùng thoải mái với Sở Hoằng.
Triều chính dần đi vào quỹ đạo, không còn ai đứng ra kiếm chuyện nữa.
Bá quan văn võ thấy Văn Nhân Thiện cũng cung kính gọi cậu một tiếng: “Hoàng Hậu nương nương.
48 Mọi người trong cung vẫn nhớ như in ngày đó, Sở Hoằng máu me bê bết ôm Hoàng Hậu đã chết của mình đần độn ngồi đó ba ngày ba đêm.
Kẻ ám sát đã bị hộ vệ bắt giữ, kẻ thao túng sau rèm cũng bị đẩy vào tù, chờ ngày đem ra xử trảm.
49 “Trẫm sẽ không đổi cho ngươi. ” – chưa đợi Bản Vương ra điều kiện, Sở Hoằng đã từ chối thẳng thừng.
Kể ra, điều này nằm ngoài dự liệu của Bản Vương.
50 Ai cũng bảo gỗ vô tâm, nhưng Văn Nhân Thiện này, lại trớ trêu sinh ra tình cảm con người.
Bản Vương thở dài, hỏi y: “Chuyện này, ngươi đã thương lượng với Sở Hoằng chưa?”
“Chưa.
51 Bản Vương cất chiếc hộp đựng trí nhớ của Văn Nhân Thiện vào tủ.
Cũng chưa đề cập nó với bất cứ ai.
Chiêu Minh còn đưa thêm cho ta một viên linh đan.
52 Câu trả lời của Sở Hoằng lại khiến Bản Vương phải bất ngờ lần nữa.
Hắn nói: “Ta muốn phần ký ức thuộc về Văn Nhân Thiện. ”
“Có ký ức, hắn có thể trở lại là Văn Nhân Thiện đơn thuần khả ái trước kia phải không?”
“Ta muốn tất cả những gì đẹp đẽ giữa chúng ta trở về.
53 Bản Vương không được thấy dáng vẻ tận cùng đau đớn của Sở Hoằng khi Hoàng Hậu trước mất như thế nào.
Nhưng hôm nay, ta đã được thấy hắn ta mất hồn mất vía ôm Hoàng Hậu đương nhiệm của mình ra sao.
54 Hôm sau, trời quang mây tạnh.
Bản Vương theo Sở Hoằng lên lầu cổng thành, nhìn ngắm về hướng Yến Quốc xa xôi, hỏi hắn: “Bản Vương nhớ về quê hương, còn Hoàng Thượng đang nhớ gì?”
Hắn ta thản nhiên đáp: “Nhớ một người, và một cuộc chiến.
55 “Cẩn thận!” – Bản Vương hoảng hốt hô, xông lên đá thiếu niên kia ra.
Diêu Thư Văn nheo mắt, lờ đờ nhìn thiếu niên ngã sõng soài trên đất, sau đó hất tay Bản Vương ra, quát lên: “Ngươi là ai, đồ quái thai.
56 Tuy dung nhan đã bị hủy, nhưng lệnh bài vẫn nắm trong tay, rảo bước thẳng đến Ngự thư phòng không gì trở ngại.
Lúc đó, Yến Cửu đang nằm bò ra bàn, bút lông rơi vãi trên sàn không thèm nhặt, tóc dính mực đen chả buồn lau.
57 Bữa cơm này khá là thỏa mãn.
Cung Thiếu Thanh thấy Bản Vương ăn kha khá rồi thì lén lút tuồn sang một phong bao dày cộp mà rằng: “Hạ quan mới đến, chưa biết nhờ cậy ai trong Triều, còn mong sau này Vương gia quan tâm nhiều hơn.
58 Ta, không biết. ” – Bản Vương đáp, tầm mắt dừng trên miếng ngọc bội được hắn nắm chặt trong tay.
Một mặt khắc tên tự của hắn “Tử Nhiên”, mặt còn lại khắc xương bồ – loài cây hắn yêu thích nhất.
59 Nếu là trước kia, mỗi lần nằm trên Long sàng của Yến Cửu là kiểu gì Bản Vương cũng thấp thỏm âu lo.
Vậy mà nay lại thấy thoải mái chẳng khác gì giường sưởi nhà mình.
60 Yến Cửu lặng thinh ngồi trên ngai vàng, nhìn xoáy vào ta.
Cảm giác này nặng nề đến nỗi Bản Vương giác rằng, tất cả mọi thứ xung quang đều biến mất, chỉ còn mình ta trơ mặt quỳ trên đại điện, đem tình cảm đặt lên bàn cược.