61 Đã quen biết Diêu Thư Vân bao năm qua, ngày thường cũng chẳng phân biệt xa lạ, nhà ngươi là nhà ta, cha ngươi cũng là cha ta.
Vậy mà Bản Vương chẳng hề hay biết, trong phủ Diêu Thư Vân có một tầng hầm ngầm.
62 Về phủ lấy vài bộ quần áo để thay đổi nhét hết vào tay nải, chuẩn bị đến Cung tá túc trường kỳ.
Trước khi đi, Tô Dung ngăn Bản Vương lại và đưa một chiếc lọ nhỏ, lấm la lấm lét bảo: “Chủ nhân sẽ cần dùng đến.
63 Thiên Tuyền, Lăng Quang.
Thiên Tuyền, Lăng Quang.
Thiên Tuyền, Lăng Quang…
Khối óc và trái tim không ngừng lặp lại hai cái tên ấy, “Lăng Quang thần quân”, “Thiên Tuyền tinh quân”.
64 Mấy ngày sau, Diêu Thư Vân sửa soạn hành trang xong xuôi, ngồi trên xe ngựa, chuẩn bị đến Khúc Châu nhận chức.
Khí sắc vẫn cứ nhợt nhạt, song đứng trước cái mỏ liến thoắng kia thì quả là dễ bị bỏ sót.
65 Đêm đó, Yến Cửu nằm nghiêng gối lên tay Bản Vương, tròn mắt nhìn Bản Vương chăm chú.
Bị nó nhìn mãi cũng đâm hoảng, Bản Vương hỏi: “Làm sao thế?”
“Không có gì,” – nó tủm tỉm cười, “Chỉ thấy có thể giống như bây giờ cũng thật tốt.
66 Ra đi vội vã, Bản Vương chỉ dẫn Tô Dung, Bạch Sam và Bạch Hoa tức tốc đến Khúc Châu.
Ta đây còn chưa hết bệnh hẳn, lại mệt nhọc đường trường, cảm càng nặng hơn.
67 Tô Dung đặt tay lên cổ tay Diêu Thư Vân, càng bắt mạch càng nhăn nhíu mặt mày.
Sau đó kiểm tra đến mắt và lưỡi, cân nhắc mất một lúc mới kê đơn và đưa cho Bạch Sam đứng chờ bên cạnh.
68 Những ngày tháng đó như gió đưa cành lá, mưa rơi trên thềm, trong cái bình yên có chút giao động khẽ khàng.
Cái tên Diêu Thư Vân đã gần như bao phủ trọn thời niên thiếu của Bản Vương.
69 “Trường tương tư, trường tương tư, nếu hỏi tương tư bao giờ mới cạn.
Chỉ khi nào gặp lại…
Trường tương tư, trường tương tư, tương tư này biết kể ai hay.
70 Vốn định mang ngọc cầm của Thư Vân về Kinh thành làm di vật. Nhưng ngọc cầm cổ kia như có linh tính, chủ nhân vừa mất, nó cũng gãy làm đôi.
Bản Vương ôm hai nửa đứt đoạn, ngồi trên xe ngựa.
71 Ngủ rồi mà mặt mày Yến Cửu vẫn nhăn tít.
Bản Vương vươn tay lau giọt nước mắt chưa khô đọng trên mi mắt nó, thở dài, kéo nó vào lòng.
Lòng ta cũng nào phải sắt đá bạc tình, nếu sinh ra đã đủ giác quan thì cũng sẽ biết vui, biết buồn, biết hận, biết ăn năn.
72 Những ngày tháng sau đó, ta mang danh thúc thúc lại làm mọi việc của một người cha. Chăm sóc cuộc sống thường ngày cho nó, chăm lo từng bữa ăn, săn sóc từng buổi học.
73 Mấy ngày sau, ngũ Hoàng Tử ngã ngựa, trở thành một kẻ tàn phế, không còn tư cách lên kế vị.
Tiếp qua mấy ngày, thất Hoàng Tử bị kẻ gian phục kích, chết trong lầu xanh.
74 Năm tháng thoi đưa, thời gian lưu chuyển.
Chớp mắt, Yến Cửu đã mười lăm.
Nó làm Hoàng Đế thuận buồm xuôi gió, sử dụng thuật Đế Vương đến nhuần nhuyễn.
75 “Người dựa vào cái gì… dựa vào cái gì…”
“Hoàng Thúc, người không thể… không thể…”
“Cầu xin người đừng…”
“Không thương ta thì thôi… còn muốn cướp cả quyền lợi yêu ngươi…”
“Ta không muốn… Hoàng Thúc…”
“Ta hận ngươi…”
Đêm đó, sau khi đã biết tất cả, Yến Cữu giãy giụa sống chết không chịu cho ta thu hồi tình căn từ trên người nó.
76 Tan Triều hôm sau, Yến Cửu chắp tay bước xuống đại điện, nhìn Bản Vương hỏi: “Phải đi thật à?”
“Vâng. ” – Bản Vương khom mình.
“Nhưng Hoàng Thúc,” – nó nói: “Trẫm còn quá trẻ, nhiều việc vẫn làm theo cảm tính, xử lý không chu toàn, hiện tại Quốc gia này vẫn cần ngươi.
77 Mở nắp bình, Bản Vương uống cạn lọ “Nước Vong tình”.
Đúng rồi, quên sẽ không còn đau đớn.
Mất tình yêu làm xiềng xích, bản thân lại lấy lại tự do.
78 Vừa về tới cổng đã thấy Tô Dung bế một đứa bé ra đón.
Mới hai năm không gặp, cô nàng đã vội vã lên làm mẹ rồi.
Bản Vương vươn tay đỡ đứa bé trong tay nàng, giật mình như cảnh xưa ùa về, khi lần đầu tiên ta nhận Yến Cửu còn nằm trong tã.
79 Tiết trời hôm nay thay đổi thật thất thường.
Mới nãy còn âm u, giờ đã tối om như mực.
Một trận mưa rào, “ào ào” kéo tới.
Bản Vương dựa vào chân tường, ngồi trong vũng lầy lội.
80 Giữa tiếng sét giật đùng đoàng, Bản Vương lao ra, bịt kín tai Yến Cửu, cúi đầu hôn lên bờ môi nó.
Yến Cửu sững sờ, đến khi thấy rõ, mới trợn tròn mắt, “Hoàng, Thúc…”
Bản Vương ôm mặt nó, lại hôn lên đôi mặt đã nhòe, “Ta đã về đây.